Diệp Mặc nhìn ra ý nghĩ của Trần Hữu Phúc, liền phất tay: “Không cần lo lắng, tôi cho ông xem một chút, để hiểu sơ qua thôi!”
Trần Hữu Phúc ở đối diện đã vô cùng khiếp sợ, bởi tài liệu trên máy tính của ông ta đã đột nhiên biến mất, vô ảnh vô tung.
“Đây là. . .?”
Trần Hữu Phúc trợn tròn mắt, chỉ cảm thấy không thể tin nổi.
Chuyện này là sao?
Trần Hữu Phúc nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Diệp Mặc cười nói: “Đến lúc đó, tôi sẽ tách ra, in ấn rồi đưa cho ông.”
“Ừm!”
Trần Hữu Phúc chỉ hoảng hốt đáp một tiếng.
“Được rồi, ông làm việc của mình đi, tôi đi dạo một lát!” Hàn huyên thêm một lúc, Diệp Mặc đứng lên, chuẩn bị đi dạo trung tâm nghiên cứu một chút, nói không chừng còn có thể giải quyết một vài nan đề về kỹ thuật.
“Được!”
Trần Hữu Phúc đứng lên, tiễn Diệp Mặc ra ngoài.
Chờ đóng cửa lại, trên mặt ông vẫn còn vẻ hoảng hốt.
Cộc cộc cộc!
Ông vội vàng chạy về máy tính của mình, mở ra tìm kiếm từng văn kiện một, còn mở ra lịch sử ghi chép ra xem, thế nhưng mà, cái gì cũng không có.
Tài liệu vừa rồi như là bỗng nhiên xuất hiện, rồi lại đột nhiên biến mất, không có để lại bất kỳ dấu vết nào trên máy tính cả.
Chủ tịch Diệp, rốt cuộc đã làm thế nào?
Cái này sao có thể chứ!
Trần Hữu Phúc nhíu mày, trầm tư suy nghĩ một lúc, vẫn không có đầu mối gì, trong lúc nhất thời lại cảm thấy vị ông chủ trẻ tuổi này của mình rất thần bí và quái lạ.
Mà cũng đúng! Một thiên tài trẻ tuổi như vậy đã rất hiếm thấy rồi, lại còn trở thành một thủ phủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử, có tài sản cá nhân ngàn tỷ, làm sao có thể không có điểm đặc biệt được chứ!
“Chủ tịch vừa mới nói cái gì nhỉ?”
“Thăng cấp thiết bị của tất cả các công xưởng và nhà máy, còn cho liên kết với nhau bằng một mạng lan? Trí tuệ nhân tạo?”
Trần Hữu Phúc nghĩ đến đây, toàn thân chấn động nhưu bị sét đánh.
Đúng rồi, trí tuệ nhân tạo!
Khi vừa nghe thấy cái này thì ông hơi kinh ngạc, trước mắt thì trí tuệ nhân tạo vẫn chưa tân tiến đến mức độ quản lý cả một công xưởng như vậy.
Hiện tại, tất cả công xưởng đều dùng hệ thống công nghiệp tiêu chuẩn, không dính dáng gì đến trí tuệ nhân tạo cả, nhưng hết lần này đến lần khác, chủ tịch lại nói như vậy, chứng tỏ, trong tay chủ tịch có một trí tuệ nhân tạo rất tân tiến!
Chuyện kỳ lạ vừa rồi, cũng là do trí tuệ nhân tạo này làm ra!
Hít - - -!
Trần Hữu Phúc ngồi suy nghĩ một lúc lâu, lại không khỏ hít một hơi khí lạnh, ông rung động vì cái trí tuệ nhân tạo tân tiến này, đồng thời tim lại đập thình thịch.
Trí tuệ nhân tạo quá tiên tiến là một con dao hai lưỡi, nó sẽ mang lại tiện ích cực lớn cho nhân loại, nhưng cũng có thể mang đến tai nạn cho nhân loại.
Nửa ngày sau, Trần Hữu Phúc hoảng hồn, mỉm cười một tiếng.
“Mình lo lắng cái rắm gì!’
Tuy rằng trí tuệ nhân tạo trong tay chủ tịch rất lợi hại, nhưng chắc chắn vẫn kém xa khoảng cách có thể hủy diệt toàn bộ nhân loại, loại trí tuệ nhân tạo đẳng cấp đó, làm sao có thể xuất hiện nhanh như vậy đưuọc, mình chỉ lo lắng không đâu mà thôi.
. . .
Diệp Mặc đi dạo trung tâm nghiên cứu một vòng, buổi tối lại đi tham gia tiệc rượu.
Hắn ngây người ở Thiên Hải hai ngày, sau đó liền trở về Đế Kinh.
Ngày mai sẽ là đêm giao thừa, thứ nên mua thì cũng đã mua rồi, nên Diệp Mặc cũng có chút thời gian rảnh, liền ở nhà trông con, mấy công ty như Thần Châu cũng được nghỉ, Tư Tuyền thì đã trở về nhà.
Trái lại thì nhà hàng của Tần tiểu thư vẫn mở cửa như cũ, khách khứa rất đông, muốn đặt bàn còn không có bàn mà đặt.
Buổi chiều, Diệp Mặc mang bọn nhỏ ra ngoài tản bộ, hưởng thụ ánh mắt mặt trời, bỗng nhiên lại nhớ đến đội trưởng Đường.
Mấy người Trác Lâm đều có nhà, ngày mai chính là ngày đoàn viên, tuy rằng cha của Trác Lâm không đáng tin cậy lắm, nhưng năm mới cũng sẽ về nhà, trái lại thì dường như đội trưởng Đường không có người nhà, nghe vị sư huynh không đứng đắn kia của nàng nói, thì sư huynh muội bọn họ đều là cô nhi, mặc dù có họ hàng xa, nhưng không có cha mẹ.
Diệp Mặc suy nghĩ một lát, liền gọi điện thoại qua, hỏi thăm nàng một chút.
Đường Nguyệt Dao nghe máy, ngây ra một lúc, nói khẽ: “Ăn tết ở đâu? Còn ở thể ở đâu, đương nhiên là Đế Kinh rồi!”
Giọng nói của nàng hơi khác thường, có vẻ như dịu dàng hơn mọi khi rất nhiều.
“Mấy hôm trước tôi có trở về quê nhà một chuyến, mấy qua đã về Đế Kinh rồi, bên kia cũng không có gì đáng xem cả, tôi không quen người và chuyện bên đó, đương nhiên muốn về Đế Kinh. . .” Dường như nàng đang cắn môi, giọng nói có hơi chua chát.
Tuy rằng nàng đã quen một thân một mình như vậy rồi, nhưng mỗi khi đến cuối năm, hương vị tết nồng nặc nhất, lại nhìn thấy đám người đoàn tụ bên gia đình, thì trong lòng nàng cũng sẽ có chút gợn sóng, nổi lên một chút đau buồn.
“Tôi không sao, quen rồi mà!”
“Trước kia tôi ở nước ngoài còn không ăn tết cũng chẳng thấy gì! Ồ! Anh còn biết quan tâm tôi à! Hôm qua Lâm Lâm có gọi cho tôi, mời tôi qua nhà em ấy ăn tất niên, tôi đang suy nghĩ, có lẽ sẽ đi qua đó, nói không chừng sẽ náo nhiệt hơn một chút.”
“BIết rồi! Tôi đi! Tôi sẽ đi! Anh yên tâm đi!”
Đường Nguyệt Dao liên tục đáp lời, lại nói thêm vài câu, rồi chờ Diệp Mặc cúp điện thoại trước.
Nàng đặt điện thoại di động xuống, nhìn màn ảnh mà suy nghĩ xuất thần.
Hút! Ực ực!
Nàng bĩu môi đỏ một cái, ngậm lấy ôm hút, dùng lực hút một ngụm trà sữa, ngọt ngào, lạnh lạnh, ngậm trong miệng một chút rồi nuốt vào trong bụng, loại ngọt ngào này để cho nàng có một cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Nàng cũng không biết vì sao mình lại thích uống trà sữa như vậy, nhất là loại trà sữa ngọt, và cũng rất thích ăn mấy loại bánh kem ngọt kia, có thể là bởi vì khi còn nhỏ không được ăn đi! Đến khi trưởng thành, cũng trải qua nhiều đắng cay như vậy. . .