“Chủ tịch Diệp!”
Trần Hữu Phúc mang một đám quản lý cao tầng ra nghênh đón, tuy mặt mũi tươi cười, nhưng vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi trên hai đầu lông mày.
Đông Đằng trải càng ngày càng rộng, việc của Trần Hữu Phúc càng ngày càng nhiều, bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, ngày nào cũng xoay như con quay.
Diệp Mặc đánh giá Trần Hữu Phúc một phen, cau mày nói: “Thân thể của ông không tốt lắm!”
“A! Không có gì!” Trần Hữu Phúc lắc đầu, cười nói: “Vẫn chịu được!”
Mệt mỏi thì mệt mỏi, nhưng khi thấy Đông Đằng phát triển không ngừng, không ngừng bay lên, thì ông lại rất vui sướng, làm một người trong ngành khoa học kỹ thuật này, có thể nhìn thấy kỹ thuật quốc gia quật khởi, đó chính là ước mơ cả đời của ông.
“Nhân dịp tết đến, nghỉ ngơi cho tốt đi!” Diệp Mặc cười nói: “Sang năm, ông lại phải bận rộn rồi đấy!”
“Ồ!?” Trần Hữu Phúc hơi giật mình, sau đó mắt sáng rực lên.
Ý của chủ tịch là, sang năm tập đoàn lại có động tác lớn?
Lại là mở rộng quy mô lớn, bố cục toàn cầu, hay là chủ tịch lại có kỹ thuật gì mới rồi?
“Đi lên rồi nói!”
Diệp Mặc mỉm cười, ra hiệu một chút, rồi dẫn đầu đi lên.
Cả đám người vội vàng theo sau.
Tiến vào văn phòng, mọi người ngồi xuống, Diệp Mặc tìm hiểu một chút tiến độ của mỗi một lĩnh vực trong tập đoàn.
“Chất bán dẫn. . . tiến triển không tệ! Pin. . . sắp sản xuất hàng hoạt rồi à? Nhanh một chút! Thiết bị y tế. . . tạm được!”
Sau đó, lại mở các bản kế hoạch mà Trần Hữu Phúc đưa qua.
Diệp Mặc xem xong liền hơi gật đầu.
“Thời gian gần đây, tôi có một ý nghĩ này, dưới cờ của chúng ta có không ít công xưởng, tôi chuẩn bị sang năm mới sẽ thăng cấp thiết bị cho các công xưởng, đương nhiên là còn có một số kỹ thuật mới. . .”
“Tất cả công xưởng đều phải có một mạng lan, tất cả đều dùng chung một cái đại não để khống chế, không sai, chính là trí tuệ nhân tạo.”
“Ông xem một chút bản tài liệu này xem, đây là bản kế hoạch tôi đã chuẩn bị, ông cứ làm theo đó là được rồi!”
Diệp Mặc nói xong, ra hiệu cho Trần Hữu Phúc xem máy tính.
Trần Hữu Phúc ngây ra một lúc.
Chẳng lẽ chủ tịch vừa gửi tài liệu qua cho mình à?
Nhưng mà kỳ lạ, chủ tịch có bao giờ gửi tài liệu gì cho mình qua máy tính đâu nhỉ, trước kia chủ tịch có cho ông vài thứ, nhưng đó đều là viết tay.
Trần Hữu Phúc âm thầm buồn bực, nhưng vẫn tiến đến gần máy tính, mở tài liệu ra xem một phen.
Sau khi xem kỹ, lông mày ông vặn lại.
Mấy trang đầu đều là tên của một chút sản nghiệp, vài trang tiếp theo là một số bản vẽ và tham số phức tạp, trong đó có máy móc to lớn, cũng có linh kiện rất nhỏ.
“Những thứ này là. . .?”
Trần Hữu Phúc nhìn qua cũng không hiểu được, nhưng nhìn kỹ hơn, liền nhìn thấy những cái tên ở dưới bản vẽ, sắc mặt liền thay đổi.
Ông chưa từng nghe nói qua về mấy cái tên này.
Nhưng mà điều này, làm sao có thể chứ?
Trần Hữu Phúc lại nhìn chằm chằm vào một lúc, giống như vẫn chưa thể tin nổi lên phải nhìn kỹ lại một lượt, sau đó liền xác định mình chưa bao giờ nghe thấy máy móc tân tiến như vậy ở trong cái ngành này cả.
Hình như là dụng cụ nghiên cứu linh vực sinh vật, kỹ thuật của quốc gia trong lĩnh vực này luôn rớt lại phía sau, nhưng ông cũng biết, trình độ của quốc tế là như thế nào.
Trần Hữu Phúc thở hổn hển, ngẩng đầu lên, trên mặt chỉ có vẻ rung động đến cực hạn.
“Chủ tịch, cái này. . .”
Chủ tịch Diệp là một thiên tài!
Đây là điều không thể nghi ngờ!
Chủ tịch nắm giữ khoa học kỹ thuật đỉnh cao ở trên thế giới này, nhờ có sự trợ giúp của chủ tịch mà Đông Đằng mới có thể phát triển nhanh như vậy, kỹ thuật không ngừng đột phát, lĩnh vực chất bán dẫn cũng đuổi ngang trình độ tiên tiến nhất của quốc tế.
Thâm chí, ở những lĩnh vực như pin và màn hình đều đã vượt qua quốc tế.
Nhưng cái vượt qua này chỉ là biên độ rất nhỏ thôi, ví dụ như màn hình và pin chỉ là tạm thời vượt qua một chút xíu thôi.
Nhưng những bản vẽ và kỹ thuật trong tài liệu ngày hôm nay, lại không chỉ là vượt qua một chút nữa rồi. . .
Hơn nữa, đây còn không phải là một hạng, lít nha lít nhít đều là kỹ thuật mới, thậm chí còn có cả tài liệu cơ sở mới, bao hàm tất cả lĩnh vực công nghiệp.
Loại vượt qua này, là hoàn toàn.
Nếu như thật sự có thể hoàn thành bản tài liệu này, vậy Đông Đằng có thể dùng sức một mình để hoàn thành chuyện thăng cấp ngành công nghiệp của toàn nhân loại, dẫn nhân loại tiến vào một thời đại mới.
Thứ như này, làm sao một người có thể hoàn thành được, cho dù người này thông minh đến đâu, trí tuệ có lớn đến mức nào, thì cũng không thể làm được!
Trần Hữu Phúc ngập ngùng, muốn hỏi rõ ràng, nhưng lại lắp ba lắp bắp, sửng sốt một hồi liền không nói ra được chữ nào.
Khuông mặt ông dần dần đỏ lên, biểu hiện ra một loại hưng phấn đến cực độ, tay chân đều đang run rẩy, nhưng sau đó, ông lại cau mày, lộ ra vẻ lo lắng.
Thứ như này, sao có thể gửi qua mạng và đặt trên máy tính được, như vậy quá không an toàn, một khi bị tiết lộ, sẽ tạo thành sóng to gió lớn.
Càng không thể cho người khác nhìn thấy được, bằng không sẽ có phiền toái lớn.