Một bước này bước quá lớn rồi, còn lớn hơn là một bước từ một người chế tác nhảy lên thành phó tổng giám đốc, lại từ phó tổng giám đốc nhảy lên tổng giám đốc, có thể nói là còn lớn hơn cả hai bước này cộng lại.
Tập đoàn vài trăm tỷ đó!
Nàng chỉ nghĩ một chút, tay đã hơi run run rồi.
Diệp Mặc cười nói: “Cô cứ tìm nhân tuyển kế nhiệm trước đi, sang năm cô bàn giao công việc xong, liền nghỉ ngơi một thời gian, sau đó lại bắt đầu công việc mới.”
“Được!” Quan Tuyết gật đầu.
Nàng trịnh trọng nói: “Tôi sẽ lựa chọn thật tốt, dù sao. . .Phác Ngọc cũng là tâm huyết của chúng ta.”
Phác Ngọc mới chỉ thành lập được một năm thôi, trong khoảng thời gian một năm này, nàng đã dốc hết tâm huyết vào nó, lúc này mới có Phác Ngọc như ngày hôm nay, thật sự là có hơi không nỡ rời khỏi nó.
Diệp Mặc cười nói: “Cô cứ xem đó mà làm thôi!”
“Tôi phải đi rồi!”
Uống trà xong, hàn huyên một thêm lát, Diệp Mặc liền đứng dậy chào tạm biệt.
Quan Tuyết khẽ giật mình, lại có chút không nỡ: “Không ngồi thêm một chút sao?”
Diệp Mặc nói: “Còn phải đi đón bọn nhỏ!”
“Được rồi! Được rồi!” Nàng hơi bất đắc dĩ, liền đứng lên, tiễn Diệp Mặc ra cửa.
“Chờ chút!”
Quan Tuyết thấy Diệp Mặc muốn thay giàu, nàng đột nhiên kêu lên một tiếng, lại nắm tay của Diệp Mặc, nắm thật chặt.
“Sao thế?”
“Không có gì!”
Nàng mím môi cười, chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, trong cặp mắt đẹp long lanh kia, đã ôn nhu dịu dàng như nước, gương mặt xinh đẹp lóa mắt, rực rỡ rung động lòng người, không gì sánh được.
Đôi tay ngọc mềm mại của nàng hơi bóp lòng bàn tay của Diệp Mặc, có thể cảm nhận được da thịt bóng loáng và mềm nhẵn của nàng.
Đột nhiên, nàng kiễng chân lên, hai tay vây quanh, ôm chặt lấy Diệp Mặc, mùi thơm mê người trên cơ thể thành thục lập tức xông vào mũi, làm cho tâm thần Diệp Mặc rung động.
Phong vận thành thục và tư thái nở nàng bốc lửa của nàng, có thể làm cho bất cứ người đàn ông nào cũng phải say mê, đương nhiên Diệp Mặc cũng không thể hoàn toàn thờ ơ.
Quan Tuyết cứ ôm như vậy một lúc nào, nàng không động đậy, mà chỉ nhẹ nhàng ngửi mùi trên người Diệp Mặc, thoải mái mà híp mắt lại.
Một lát sau, nàng mới quyến luyến không rời mà tách ra, lùi về sau một bước, lại vẫy vẫy tay chào: “Được rồi! Anh mau đi đón bọn nhỏ đi! Đã muộn rồi đấy!”
Chờ người đi ra ngoài, đóng cửa lại, tiếng bước chân xa dần, nàng mới quay người đi về ghế sô pha, ngồi xuống chống cằm, thất thần một lúc lâu.
“Ai nha! Đã là người bao nhiêu tuổi rồi!”
Một lúc sau, nàng lấy lại tinh thần, bĩu môi một cái, lại cảm thấy thẹn thùng vì tâm tình thiếu nữ của mình, tuổi đã cao, hơn 30 rồi mà còn giống như thiếu nữ chưa từng yêu đương vậy, mới ôm một chút mà đã vui vẻ như vậy rồi!
“Tiểu Hồng này. . .”
Quan Tuyết lấy điện thoại di động ra, nhìn một chút, lại gửi tin nhắn cho Tiểu Hồng: “Sang năm em sẽ thất nghiệp!”
Đối diện, Tiểu Hồng giật mình kêu lên: “A? Không thể nào!”
Quan Tuyết lại trở lời: “Chị cũng thất nghiệp, sang năm mới, chi sẽ không còn là tổng giám đốc của Phác Ngọc nữa.”
Tiểu Hồng tức giận nói: “Không thể nào! Boss thế mà lại là loại người này, ngủ chán rồi liền vứt bỏ! Ôi, đàn ông, tất cả đều khốn nạn như nhau!”
Quan Tuyết liền trợn trắng mắt.
Nàng giữ phím, phát một đoạn tin nhắn bằng giọng nói qua, giọng điệu có hơi đắc ý.
“Sang năm, chị có công việc mới, có thể nói là được thăng chức, anh ấy muốn thành lập một tập đoàn mới, để cho chị quản lý tất cả công ty và xí nghiệp ở dưới cờ, quy mô đại khái khoảng vài trăm tỷ đi!”
“Còn em, thái độ làm việc không tốt, chị không muốn mang em đi theo lắm, cho nên em tự xem mà làm đi.”
Quan Tuyết nói xong, liền ném điện thoại di động qua một bên, vui vẻ đứng dậy.
Cậu em trai này, vẫn rất có lương tâm nha!
Khóe môi nàng cong lên, nở nụ cười rực rỡ, lại không quan tâm điện thoại di động đang kêu inh ỏi, cất bước đi vào nhà tắm, buộc tóc lên, rồi cởi áo sơ mi, để lộ ra bóng lưng đẹp.
Xoạt!
Chiếc váy cũng rơi xuống.
Có lẽ bởi vì mông quá sung mãn và mập mạp, cho nên nàng phải mất một phen sức lực thì mới có thể cởi được váy xuống, để lộ ra một đôi tất cân bao chặt lấy bờ mông.
Tay ngọc mò về bên eo, nắm lấy viền tất chân, kéo xuống dưới một cái, cuối cùng bờ mông liền sôi nổi mà ra, tràn lên một cảnh đẹp không sao tả xiết.
Hôm sau, Diệp Mặc đi đến nhà họ Lạc một chuyến, ăn một bữa cơm ở bên đó, mẹ Lạc quá nhiệt tình, chỉ hận không thể kéo hắn ở lại, Diệp Mặc phải nói hết nước bọt, tìm các loại cớ, mới có thể thoát thân, liền rời đi cùng Lạc tiểu thư.
Buổi chiều, hắn lại đi qua các nơi, đến gặp đám người Lưu Khải Nhân, nhà cậu ba và Y Y. . .
Sáng sớm hôm sau, chờ bọn nhỏ tỉnh dậy, Diệp Mặc chuẩn bị một chút liền đi ra ngoài, trực tiếp lái xe đến Thiên Hải.
Sau khi đến Thiên Hải, hắn đến thăm ông bà ngoại ở nhà cậu hai trước, ăn bữa cơm trưa xong, đến chiều, Diệp Mặc lại đến Đông Đằng, gặp Trần Hữu Phúc.