Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1607 - Chương 1608. Dương Mạn Ny: Mình Vẫn Chưa Chuẩn Bị Tâm Lý!

Chương 1608. Dương Mạn Ny: Mình vẫn chưa chuẩn bị tâm lý!
Chương 1608. Dương Mạn Ny: Mình vẫn chưa chuẩn bị tâm lý!

“Còn chưa dậy à?”

Diệp Mặc mang bát đũa xuống nhà, hắn liếc mắt nhìn thoáng qua phòng của Dương Mạn Ny.

Hôm nay nàng vẫn chưa ra khỏi phòng.

Diệp Mặc nghe ngóng một chút, cũng không nghe thấy tiếng động nào trong phòng.

Hắn nghĩ ngợi một lát, vẫn là đi qua, nhẹ nhàng gõ cửa một cái.

Một lát sau, giọng nói lười biếng và mệt mỏi của Dương Mạn Ny truyền ra ngoài, hình như còn ngáp một cái: “Sao thế? Tôi còn đang ngủ! Buồn ngủ quá!”

Diệp Mặc nhỏ giọng nói: “Dậy ăn sáng đi, tôi làm mỳ rồi, lát nữa nguội ăn không ngon, ăn xong lại ngủ tiếp!”

Dương Mạn Ny hàm hồ nói: “Anh để đó đi, lát nữa đã.”

Diệp Mặc lên tiếng, rồi quay về nhà bếp, nhưng mà đợi một lát, cũng không nghe thấy động tĩnh của nàng, hắn lắc đầu, bê bát mỳ đi qua.

“Tôi mang mỳ vào nhé!”

“Anh. . .vào đi!”

Dương Mạn Ny lẩm bẩm, hình như vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn.

Cửa không khóa, dường như nàng không có thói quen khóa cửa phòng, chỉ vặn một cái là đã mở ra rồi, đi vào trong, có thể nhìn thấy người ngọc đang nhắm mắt nằm trên giường, gương mặt an bình yên ổn.

Mái tóc dài hơi quăn lại thành gợn sóng xõa xuống, che nửa gương mặt của nàng, cũng che khuất một mảnh phong quang trắng như tuyết.

Nàng đang nằm nghiêng, dưới tư thế này, nơi đẫy đà kia hơi bị đè ép, hiện lên một hình dáng càng thêm mê người.

Vòng eo cũng càng lộ vẻ nhỏ hẹp hơn, giống như một khe rãnh lún sâu xuống, càng làm bờ mông sung mãn nổi bật hơn, môi cặp đùi ngọc nở nang nhục cảm trắng như tuyết đang khép chặt, kẹp lấy một cái chăn mỏng.

Chăn đệm màu đen, lại càng làm nền cho thân thể trắng lóa của nàng.

Diệp Mặc có hơi run sợ, muốn quay người đi, nhưng thân thể lại cứng đờ như hóa đá.

Dương Mạn Ny hoàn toàn khác với Ngọc Tình, khí chất hoàn toàn khác biệt, phong thái cũng là hai loại hình hoàn toàn khác biệt, nàng càng thêm thành thục và nở nang, cũng càng có cảm giác khiểu gợi hơn.

Dung mạo của nàng cũng rất xinh đẹp.

Vũ Đình thì lại khác, mặc dù Vũ Đinh không có phong vận thành thục nhưu vậy, nhưng Vũ Đình quyến rũ hơn, vũ mị hơn, cũng xinh đẹp hơn một chút.

Hắn cũng không biết vì sao mình lại so sánh như vậy, có lẽ đây là một loại bản năng đi!

Đôi mắt đẹp của Dương Mạn Ny run lên, hơi mở ra một tia nhỏ, liếc mắt nhìn một chút rồi lại nhắm mắt lại, hàm hồ nói: “Anh. . . vào đi!”

Diệp Mặc hơi chần chờ một chút, vẫn đi vào trong, đem mỳ đặt ở đầu giường của nàng.

Nàng ừ một tiếng, trở mình, lộ la một mảnh lưng đẹp trơn bóng, lại duỗi lưng một cái để ngồi dậy, nhưng vùng vẫy một lúc, rồi lại nằm trở về.

“Buốn ngủ quá nha!” Nàng nằm xuống, lẩm bẩm một câu, lại nhắm nghiền mắt lại.

Một lát sau, nàng mới mở mắt lần nữa, có vẻ đã tỉnh táo hơn một chút, nàng lộ vẻ hài lòng khi nhìn thấy bát mỳ ở đầu giường, ngày đầu tiên của năm mới, đã có người đưa cơm đến tận miệng, quá tốt rồi!

Lại nhìn về phía thanh niên ở bên giường, nàng hé miệng cười, muốn nói một câu cảm ơn, nhưng ngay sau đó, nàng ý thức được có chút không đúng, bởi vì mình luôn có thói quen không mặc quần áo khi ngủ.

Quả nhiên!

Nàng vừa nhìn thoáng qua bên dưới, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên, vội vàng kéo chăn lên để quấn.

Mặt cũng cúi xuống. . . lướt qua, cực kỳ quẫn bách.

Nhưng ngay sau đó, nàng liền khôi phục không ít, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên, nên cũng không quá xấu hổ, có điều, nàng cũng không thể làm như không có chuyện gì xảy ra, trên mặt vẫn còn lộ ra vài phần đỏ ửng.

Dương Mạn Ny khẽ căn môi đỏ, oán trách: “Tôi gọi anh đi vào, anh liền vào thật à?”

Con ngươi vũ mị kia hơi liếc qua bên kia.

“Ai! Đi đâu thế?”

“Nóng nóng nóng! Đi ra lấy cho tôi chai nước trong tủ lạnh!”

Nàng nắm chăn mền, lấy cùi chỏ chống người, cầm đũa lên gắp một miếng mỳ, lại bị bỏng đến kêu oai oái, khuôn mặt càng đỏ hơn.

Nàng tiếp nhận chai nước, lại đưa trả lại, nói: “Mở giúp tôi!”

Tư thế này của nàng bây giờ, một tay phải che ngực, chỉ còn một tay để hoạt động, nên không tiện lắm.

“A!”

Diệp Mặc cầm chai nước, mở ra, đưa qua, sắc mặt hơi khác thường.

Hắn liền nhìn một chút, lại quay người đi chỗ khác.

Nàng lại ăn một miếng mỳ, rồi liếc nhìn trộm một cáu, hình như phát hiện ra cái gì, đôi môi đỏ bĩu một cái, trong con mắt vũ mị nổi lên ánh nước, có chút thẹn thùng, lại có chút khẩn trương.

Nàng cảm thấy trái tim của mình đang đập rất nhanh.

Nàng là một người phụ nữ thành thục khiêu gợi chứ không phải là một cô gái trẻ, nên tất nhiên là hiểu, cũng biết mị lực của mình.

“Tôi đi ra ngoài trước, cô ăn hết thì gọi tôi, tôi sẽ vào lấy bát.”

“Được rồi!” Dương Mạn Ny do dự một chút, nhỏ giọng trả lời.

Thật ra thì nàng thấy Diệp Mặc đứng ở đây cũng không sao, nàng cảm thấy mình còn thích loại cảm giác này, thậm chí còn hơi hưởng thụ nó, nhưng nếu Diệp Mặc đã nói như vậy, nàng cũng không tiện mở miệng.

Hơn nữa, nàng cũng hơi sợ, chẳng may Diệp Mặc không nhịn được, vậy phải làm sao bây giờ?

Đây là có khả năng!

Diệp Mặc này, lá gan rất to chứ không hề nhỏ, chẳng may bây giờ còn to hơn hơn thì sao!

Nàng cảm thấy, mình vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho chuyện này!

“Ai! Diệp Mặc, anh chờ chút. . .”

“Sao thế?”

“Chuyện lần trước. . . anh không có nói với Ngọc Tình chứ?”

“Không có!”

“Đưuọc rồi! Anh ra ngoài đi!”

Nàng vẫy vẫy tay, chờ Diệp Mặc đi ra ngoài, liền kéo chăn trên người xuống, để lộ cơ thể trắng như tuyết, rồi ngồi bên giường, vùi đầu ăn mỳ.

Nàng hơi trầm ngâm một chút, gương mặt xinh đẹp tuyệt luân vẫn đỏ chói và quyến rũ động lòng người như cũ.

Hết chương 1608.
Bình Luận (0)
Comment