Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1608 - Chương 1609. Lý Thuận!

Chương 1609. Lý Thuận!
Chương 1609. Lý Thuận!

Ngày mùng ba tết, Dương Mạn Ny về nhà.

Diệp Mặc đưa Ngọc Tình và bọn nhỏ về thành phố H, đi Tô gia một chuyến, rồi mới trở về quê nhà, mùng bảy tết mới trở về Đế Kinh.

Ăn cơm trưa xong, hai người Ngọc Tình và Dương Mạn Ny ở nhà trông bọn nhỏ, còn hắn thì đi ra ngoài.

Đế Kinh, trong một quán Starbucks ở trung tâm thương mại.

Một người đàn ông ông cao to khỏe mặt, trên mặt có một vết sẹo kéo dài đến khóe miệng đang ngồi ở bên ngoài, hai chân bắt chéo, tay nâng chén cà phê lên uống, đôi mắt dưới chiếc kính râm đang quan sát đám người qua lại chung quanh.

Thay đổi thật là nhiều!

Anh ta cảm khái một phen, thu hồi ánh mắt, đôi mày rậm dần dần vặn lại.

Bọn họ đã đến đây bảy ngày rồi, đúng là có điều tra được vài thứ, nhưng hoàn toàn nằm ngoài tự liệu của bọn họ.

Cô gái họ Triệu kia đã đi thật, mà thứ kia cũng được nộp lên trên thật, trước mắt đang bị coi làm vật chứng, được bảo quản trong cục cảnh sát.

Họ Triệu này có điên hay không? Phí bao công sức mới lấy được một bảo bối, thế mà lại nộp lên, đúng là não tàn!

Có lẽ. . . khối ngọc đó là giả, là cô gái kia tìm người mô phỏng, hòng qua mắt người khác, còn khối ngọc thật thì đã bị giấu đi, hoặc là đưa ra nước ngoài bằng một con đường mà bọn họ không biết.

Anh ta cho rằng, khả năng thứ hai cao hơn nhiều, nhưng anh ta lại không thể khẳng định, anh ta vẫn phải tìm cơ hội, lấy trộm khối ngọc đang ở trong cục cảnh sát kia ra để xem.

Dù cho nó là giả, anh ta cũng có thể trở về giao nộp cho tổ chức.

Nhưng mà. . . chuyện này cũng rất khó khăn.

Còn có một việc cũng làm cho anh ta rất để ý.

Anh ta tìm hiểu qua, hoàn toàn chính xác là đám người Ưng Đường đã bị bắt hết, nhưng không bị giam ở nhà lao, mà là đang ở bệnh viện, không phải ngây ngốc thì cũng thành người thực vật hết rồi.

Đám thủ hạ từng tìm cơ hội tiếp cận để thăm dò một chút, đúng là đã trở thành kẻ ngốc, cái tên Lý Thành Hổ kia, miệng chỉ biết lẩm bẩm yêu quái, quái vật. . .

Ôi! Trên thế giới này, lấy đâu quái vật chứ!

Đây không phải là biến thành kẻ ngốc thì là gì!

Cũng khá đáng thương, nếu như chết thì chết dứt khoát luôn, còn hơn là rơi vào tình cảnh nửa sống nửa chết này, quá thê thảm.

Nhưng mà nhắc đến chuyện này, thì đúng là hơi kỳ lạ, nếu như bọn họ bị cảnh sát bắt được, thì chắc chắn sẽ chịu vết thương do súng ống, nói không chừng còn phải chết vài người, nhưng mà trên người đám người Ưng Đường này lại không có vết thương do súng, mà là giống như bị nội thương hơn.

Chắc hẳn người ra tay là một cao thủ cực kỳ lợi hại.

Quái vật trong miệng Lý Thành Hổ kia, lẽ nào lại chính là vị cao thủ thần bí kia?

“Chắc là vậy rồi!” Anh ta suy nghĩ một lát, liền gật đầu.

Tuy rằng đại bộ phận cao thủ đều đã xuất ngoại, nhưng trong nước cũng có không ít cao thủ, vẫn tàng long ngọa hổ như cũ.

“Đám người Ưng Đường không quan trọng nữa rồi, đã như vậy thì không thể tiết lộ bí mật nữa, bây giờ quan trọng nhất vẫn là khối ngọc kia, nhất định phải nghĩ biện pháp trộm nó ra.”

Anh ta lại nhíu mày, rơi vào trầm tư.

Lúc này, có một người đẩy cửa đi vào quán cà phê, trong tay còn cầm một ly nước, người này trực tiếp đi qua, rồi ngồi xuống đối diện anh ta.

Anh ta khẽ giật mình, có chút không vui mà quát lên: “Không thấy có người rồi à, không có mắt sao?”

“Bàn bên vẫn còn trống kia kìa!”

Anh ta quay đầu nhìn xem, bàn bên cạnh vẫn không có ai ngồi, thế mà cứ phải ngồi trước mặt anh ta, đây không phải là có bệnh à!

Anh ta nói xong liền ngước mắt đánh giá người đi đến.

Đây là một người thanh niên có thân hình cao lớn, trên người mặc một chiếc áo khoác màu đen, tuy trên mặt có đeo khẩu trang và kính râm, nhưng vẫn có thể nhận ra rằng đây là một người rất đẹp trai.

Da thịt thì trắng như tuyết, trơn nhẵn sáng bóng.

Anh ta có hơi kinh ngạc, đây là đàn ông thật à?

Làm sao chăm sóc còn tốt hơn cả phụ nữ rồi?

Sau đó, anh ta lại cau mày, càng ngày càng thấy khó chịu.

Người này không để ý đến lời nói của anh ta, vẫn ngồi xuống như một tên câm điếc vậy, còn thản nhiên lấy ống hút ra, cắm vào trong ly nước.

Lại khoát tay, bỏ khẩu trang và kính râm xuống, sau đó khoan thai uống một ngụm, rồi ngẩng đầu nhìn qua.

Người đàn ông mặt sẹo hoảng hốt một chút, anh ta bị rung động bởi khuôn mặt tuấn mỹ đến mức không thể hình dung này, còn cả cắp mắt thâm thúy kia, như đang nhiếp hồn nhiếp phách, giống như là có một loại ma lực nào đó vậy.

Anh ta ngây người tầm mười giây, toàn thân liền chấn động khi nhận ra ngoài này, đây không phải thủ phủ trẻ tuổi rất nổi tiếng của Hoa quốc sao!

Mặc dù anh ta vẫn luôn ở nước ngoài, nhưng vẫn biết một số chuyện ở trong nước, với lại chuyện này cũng đã truyền ra nước ngoài từ lâu rồi.

Thế nhưng mà, một nhân vật như vậy, tại sao lại xuất hiện trước mặt mình?

Trong khoảnh khắc, anh ta có một loại cảm giác hoang đường đến cực điểm!

Đi ra uống cốc cà phê, lại gặp được thủ phủ, lại còn ngồi cùng một bàn, loại tỷ lệ này còn thấp hơn cả trúng sổ xố.

Hết chương 1609.
Bình Luận (0)
Comment