Mặt sẹo bật thốt lên: “Cậu. . .cậu không phải là. . .?”
Người kia mỉm cười, cặp mắt thâm thúy kia nhìn qua, vừa mới chạm vào cặp mắt đó, sắc mặt của mặt sẹo không khỏi biến đổi.
Không biết vì sao, anh ta thấy hơi thấp thỏm, cực kỳ bất an.
Cuối cùng người kia cũng mở miệng: “Đúng, anh không nhầm đâu.”
Mặt sẹo lại nhìn một vòng chung quanh, sau khi xác định nơi này không có ai thì mới kinh ngạc nói: “Cậu. . . có chuyện gì sao?”
Hình như vị thủ phủ trẻ tuổi này đến đây một mình, thế nhưng mà, chuyện này mới kỳ lạ, người ta đường đường là một thủ phụ, là một nhân vật hiển hách như vậy, thì có liên quan gì đến một nhân vật lăn lộn trên giang hồ, liếm máu trên lưỡi đao như mình chứ?
Diệp Mặc thản nhiên nói: “Tôi muốn nói chuyện với anh.”
Mặt sẹo nghi ngờ nói: “Nói chuyện? Nói chuyện gì? Cậu. . . cậu biết tôi là ai sao?”
Anh ta thật sự không nghĩ ra, chỉ cảm thấy rất khó hiểu.
“Biết! Đương nhiên là biết, tôi biết rất rõ đám người các anh!”
Mặt sẹo nghe vậy, sắc mặt lại biến đổi lần nữa.
Các anh?
Thủ phủ trẻ tuổi này có ý gì?
“Tôi biết rất rõ về các anh, anh là Lý Thuận. . . Năm nay hẳn là 43 tuổi nhỉ! Mười lăm năm trước đã xuất ngoại, quê quán ở Hắc TỈnh phía đông bắc. . .”
Giọng nói của đối phương rất bình thản, nhưng rơi vào tai anh ta thì lại giống như sấm sét giữa trời quang, làm đầu óc anh ta chấn động đến mức ong ong, tay run một cái, suýt nữa tuột ly cà phê trong tay.
“Cậu. . .”
Lý Thuận đứng bật dậy, hai mắt trợn tròn như cá chết, lúc thì lộ ra vẻ hung tợn, lúc thì lại lộ ra lo lắng, sợ hãi và bất an, sau đó lại quét mắt nhìn bốn phía.
Sao tên này lại biết thân phận của mình?
Là điều tra ra?
Thế nhưng mà, tại sao lại điều tra mình?
Mình bại lộ rồi?
Là đám người của Ưng Đường khai ra?
Không đúng, đám người Ưng Đường đã là kẻ ngốc rồi, làm sao khai ra đưuọc, nếu như thật sự bị bại lộ, vậy phải là cảnh sát đến tìm mình, chứ không phải là thủ phủ trẻ tuổi này!
“Ngồi xuống đi! Đừng kích động!” Diệp Mặc mỉm cười: “Tôi hiểu rất rõ thân phận của anh, cũng biết mục đích của anh, nếu như hôm nay anh rời khỏi Hoa quốc, vậy tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, sau này các anh cũng đừng trở về đây nữa.”
Mặt sẹo nghe thế liền kinh ngạc, tiếp đó lại giận quá hóa cười.
Tên nhãi này, khẩu khí thật lớn!
Nếu như đã biết thân phận của mình, vậy phải rõ ràng thực lực của tổ chức, tuy rằng tên nhãi này có tiền, nhưng đôi khi, tiền nhiều nữa cũng vô dụng.
Tên nhãi này thật sự tưởng rằng có chút tiền, liền muốn làm gì thì làm, không gì không làm được sao!
Ôi! Thật sự là ngây thơ, nực cười!”
Anh ta nheo mắt lại, âm thầm cười lạnh.
Tuy rằng anh ta vẫn không hiểu vì sao tên nhãi này lại biết được thân phận của mình, nhưng giọng điệu ngông cuồng của đối phương đã chọc giận anh ta.
Tên nhãi này có mấy cái mạng mà dám đối đầu với Huyết Diễm bọn họ?
Không biết sống chết!
Lý Thuận cười lạnh, nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi đối diện: “Diệp tiên sinh, tôi không biết cậu lấy can đám ở đâu ra nữa, nếu cậu đã biết thân phận của tôi, vậy cũng phải biết thực lực của Huyết Diễm chúng tôi. . .Cậu thật sự không sợ chết à?”
Giọng nói của Lý Thuận đã lạnh lẽo, tràn đầy sát cơ.
Lý Thuận còn cho rằng, đối phương sẽ giật mình, sẽ bị khí thế của anh ta chấn nhiếp, nhưng kết quả lại làm anh ta thất vọng, đối phương còn không thèm chớp mắt luôn.
Diệp Mặc nhẹ nhàng trả lời: “Câu này phải là tôi hỏi anh mới đúng, anh có sợ chết không?”
“Ha ha!” Lý Thuận ngạc nhiên giây lát, lại cười to.
Vị thủ phủ trẻ tuổi này thú vị thật!
Cũng rất to gan đấy!
Tên này tưởng đây là trò chơi à?
Có nhiều thứ, không phải ai cũng có thể đụng vào đâu!
“Diệp tiên sinh, tôi không biết vì sao cậu lại biết thân phận của tôi, nhưng tôi khuyên cậu một câu, đừng xen vào chuyện của người khác, cậu có nhiều tiền như vậy, thì hưởng thụ cho tốt đi, đừng đâm đầu vào chỗ chết!”
Lý Thuận nghiêng người qua, hung ác nói: “Đây không phải là trò chơi, cũng không phải là thứ mà cậu có thể xen vào!”
Anh ta cảm thấy, người trẻ tuổi này biết một số chuyện của Huyết Diễm bọn họ qua một con đường nào đó, sau đó tinh thần chính nghĩa lên cao, lại dùng chút tiền để điều tra thân phận của anh ta, muốn chơi trò chơi trừng ác dương thiện đây mà.
Đám người có tiền này không thiếu gì cả, chỉ thiếu thỏa mãn ở trên tinh thần, cho nên muốn chơi chút kích thích, mà tên nhãi này. . . chắc là xem nhiều phim điện ảnh siêu anh hùng quá rồi.
“Thật sao?” Diệp Mặc nhìn Lý Thuận, mỉm cười nói: “Xem ra, đám phán không thành công rồi! Nếu đã vậy, thì đừng trách tôi không khách khí!”
Lý Thuận bật cười, mặt lộ vẻ giễu cợt: “Ha ha! Cậu muốn làm gì? Báo cảnh sát à?”
Anh ta lại không làm gì ở đây, cảnh sát dựa vào cái gì mà bắt anh ta, mà anh ta cũng không có ghi chép phạm tội ở nước ngoài, nên vị thủ phủ trẻ tuổi này có thể làm gì anh ta chứ!
“Đến lúc đó thì anh sẽ biết!” Diệp Mặc mỉm cười, đứng dậy: “À đúng rồi, quên nói với anh một chuyện, đám đồng bọn kia của anh là do tôi bắt, chắc anh cũng đã đi thăm họ rồi nhỉ, bọn họ có khỏe không?”
Diệp Mặc nói xong liền đưa tay vỗ vỗ bả vai của Lý Thuận, sau đó trực tiếp rời đi.