Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1613 - Chương 1614. Lý Thuận: Chờ Đấy!

Chương 1614. Lý Thuận: Chờ đấy!
Chương 1614. Lý Thuận: Chờ đấy!

Đội trưởng Vương dẫn người qua, nhếch miệng cười: “A! Rất phối hợp đấy!”

Lý Thuận ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua một chút, đồng tử lập tức co rụt lại, anh ta nhìn thấy người thanh niên tuấn mỹ ở phía sau kia.

Là tên này!

Tên này đã mai phục bọn họ?

Nhưng mà chuyện này, làm sao có thể chứ?

Tại sao tên nhãi này lại biết mình sẽ ra tay ở đây?

Kia là. . .?

Ánh mắt anh ta rơi vào bóng người xinh đẹp ở bên cạnh, đồng tử lại co rụt thêm lần nữa, hiện lên vẻ kinh hãi mãnh liệt.

Chính là người phụ nữ này!

Chính là cao thủ họ Đường cực kỳ lợi hại kia!

Đúng rồi, người phụ nữ này là người của tên nhãi thủ phủ này, chuyện này cũng không có gì kỳ lạ, với thân phận thủ thủ thì tuyệt đối có thể mời được cao thủ như vậy, chắc là người phụ nữ này đã ra tay đối phó với Ưng Đường rồi!

Cũng chính là quái vật trong miệng Lý Thành Hổ.

Dám đối nghịch với Huyết Diễm bọn họ, thật to gan!

Lý Thuận nheo mắt lại, hung hăng nhìn chằm chằm vào đôi cẩu nam nữ này.

Đường Nguyệt Dao cất bước đi qua, hàng mày nhất thời cau lại, nàng chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, hình như tên này rất oán hận mình?

Nhưng mà kỳ lạ, nàng cũng không có thâm cừu đại hận gì với Huyết Diễm mà.

Đội trưởng Vương đã nhận ra, liền đá một cái: “Thành thật một chút!”

Thân thể Lý Thuận hơi co lại, hậm hực cúi đầu xuống.

“Họ Diệp, mày to gan lắm, chờ đấy đi!”

Đến khi bị đưa đi vào xe, trước khi đi vào xe, anh ta còn kêu gào một phen, rồi mới bị ấn đầu nhét vào trong xe.

Diệp Mặc mỉm cười: “Vẫn rất ngông cuồng!”

Đường Nguyệt Dao ở bên cạnh chỉ chậc một tiếng, lại hơi im lặng.

Hai nhóm người đều ngã trong tay tên này, xem như đã kết thù với Huyết Diễm rồi.

Tuy rằng Huyết Diễm không có thế lực ở trong nước, nhưng mà, chỉ sợ người ta trốn về nước, hơn nữa, nàng luôn có cảm giác, cái tên lăng nhăng này sẽ không an phận, nói không chừng một thời gian ngắn nữa lại muốn ra nước ngoài.

Nếu thật sự như vậy, thì phiền phức rồi.

Huyết Diễm lợi hại hơn tập đoàn Takeda kia nhiều lắm.

Nó không chỉ ẩn giấu tốt, mà còn có thế lực to lớn, hơn nữa còn có rất nhiều cao thủ.

“Kết thúc rồi, đi thôi!”

Diệp Mặc nghe đội trưởng Vương cảm tạ một phen, liền vẫy tay với nàng, lại nói lời tạm biệt với Trác Tâm Nghiên, sau đó đi về phía xe cách đó không xa.

Đường Nguyệt Dao đi theo, ngồi vào vị trí bên cạnh tài xế, nàng quay đầu, ánh mắt sáng rực nhìn qua: “Này! Anh sẽ không lại muốn ra nước ngoài đấy chứ?”

Diệp Mặc lắc đầu: “Không có.”

“Phù! Vậy là tốt rồi. . .” Nàng nhất thời vỗ vỗ bộ ngực phình lên, nhẹ nhàng thở ra.

“Qua một thời gian nữa! Có thể sẽ phải ra nước ngoài một chuyến, nhưng chưa biết là khi nào.”

Sắc mặt Đường Nguyệt Dao lập tức thay đổi.

Nàng trừng mắt, cắn môi đỏ, quát nhẹ: “Không cho phép đi!”

“Được được! Bây giờ không đi. . .”

“Sau này cũng không cho phép đi!”

“Vậy sau này tôi vĩnh viễn không được xuất ngoại?”

“Tôi. . .tôi không nói như vậy, chờ qua một thời gian rồi hãy đi, còn nữa, trước khi đi phải thương lượng với tôi, biết chưa?”

Diệp Mặc nhìn nàng một cái, khẽ cười nói: “Được rồi!”

“Tôi. . .tôi chỉ lo lắng là anh chết rồi thì sẽ không có ai phát lương cho tôi, chứ tôi không thèm quan tâm đến anh!” Nàng ý thức được mấy câu nói vừa rồi của mình không đúng lắm, cho nên đỏ mặt, cố gắng giải thích một phen.

“Được! Tôi đưa cô về công ty trước nhé!”

“Được. . . này!”

“Sao thế?”

“Anh thật sự cảm thấy cái mùi này rất khó ngửi à?”

“Cũng tạm!”

“Cũng tạm là thế nào? Là không thích?”

“Cũng không phải! Chỉ là nó không phù hợp với khí chất của cô. . .”

“Khí chất của tôi là gì. . .Được rồi, không thèm nghe anh nói nữa, tôi đi tìm Lâm Lâm là được!”

Nàng hừ một tiếng, nghiêng đầu đi, không nhìn Diệp Mặc nữa.

Nhưng một lát sau, nàng lại không nhịn được mà vụng trộm quay đầu lại, liếc nhìn Diệp Mặc vài cái, lại nghĩ đến cái gì, liền lộ ra vẻ thẹn thùng.

Nàng luôn nghĩ đến tình cảnh mỹ nhân cứu anh hùng ở trong mơ, cảm giác như mình đã trúng độc, không cứu nổi nữa rồi.

Có lẽ. . . mình phải giật dây tên này trước, như vậy thì mình mới có cơ hội, lần trước ở nước N, mình cũng coi như đã cứu tên này một lần, loại cảm giác đó quá sung sướng.

Nàng chỉ muốn bảo vệ tên này, điều đó sẽ khiến cho nàng có một loại cảm giác được người dựa dẫm.

Xe đến Thần Châu, nàng lên tiếng chào hỏi rồi rời đi, còn Diệp Mặc thì đi lên lầu, gặp Lâm Ích Phi để trò chuyện về loại thuốc mới điều trị ung thư kia.

Nó đã gần xong, sau đó có thể mang đi làm thí nghiệm lâm sàng, tranh thủ thời gian lên sàn.

Gần trưa, Diệp Mặc liền đi đến nhà hàng Nhã Yến.

Tết cũng đã qua, Tư Tuyền cũng đã trở về.

Diệp Mặc trò chuyện về việc khai trương nhà hàng mới với Tần tiểu thư, lại đi làm một bữa cơm, biểu chiều thì trở về Thần Chân, chờ đến chạng vạng tối thì mới về nhà.

Ngày hôm sau, hắn đi tham gia hoạt động khai trương nhà hàng mới của Nhã Yến.

Buổi chiều lại về Thần Châu, liền bắt gặp Viện Sĩ Vương Tồn Hạo, ông bị tin tức thuốc mới hấp dẫn nên chạy qua đây, lại kích động mà lôi kéo Diệp Mặc một phen, nói hắn nhất định phải vào Viện Khoa Học, làm cho hắn rất đau đầu.

Tin tức loại thuốc mới này cũng được truyền thông đưa tin, tạo thành oanh động cực lớn.

----------

Tác giá xin nghỉ mấy hôm!

Hết chương 1614.
Bình Luận (0)
Comment