Tây Âu, dưới tầng hầm của một lâu đài u ám.
Một nhóm thanh niên bị trùm đầu, còng tay và xích lại với nhau, bọn họ đang bị dẫn qua một hành lang tối đen, đi đến một cánh cửa.
Đẩy cửa ra, ánh sáng bên trong hơi mờ mịt, chỉ có một nửa căn phòng rộng rãi được ánh sáng bao phủ, nửa còn lại chìm trong bóng tối mơ hồ, còn có thể nhìn thấy có một người đang ngồi trong đó.
Dựa vào dáng người uyển chuyển và tinh tế kia, có thể đoán được đó là một người phụ nữ, nàng đang ngả người ra sau và vắt đôi chân thon thả của mình.
“Chủ nhân!”
Người đến cúi đầu chào một tiếng, sau đó kéo xiềng xích lôi mấy người kia vào cửa, xếp hàng đứng ở nơi đó.
Khi những chiếc mũ trùm đầu bị tháo xuống, hiện lên những khuôn mặt đờ đẫn, như thể là họ đã bị đánh thuốc mê.
Có người da trắng tóc vàng, có người da vàng tóc đen, cũng có cả người da đen.
“Chuyến hàng này hơi ít!” Người phụ nữ trong bóng tối nói, giọng nói rất thành thục và quyến rũ, còn mang theo một tia khàn khàn.
Sau đó, bàn chân ngọc của nàng hạ xuống đất, nàng nhẹ nhàng giẫm lên giày cao gót, bước ra từ trong bóng tối, dáng người của nàng cực cao, đường cong uyển chuyển xinh đẹp, thân hình đầy đặn.
Nàng khoảng 30 tuổi, tướng mạo xinh đẹp long lanh và quyến rũ, khí chất hơi tà mị, một đôi mắt đẹp hơi nheo lại, hiện lên một tia tà ác.
Chiếc váy đen sang trọng tôn lên dáng người yêu kiều và quyến rũ của nàng, cũng tăng thêm một chút thần bí.
Chiếc váy xẻ tà, để lộ cặp chân ngọc thon thả, tăng thêm nét gợi cảm quyến rũ.
Nàng lắc eo đi qua, trong đôi mắt chớp lên một tia khí chất kỳ lạ mà bí ẩn.
Nàng dừng lại trước mặt một người đàn ông da trắng, nhẹ nhàng nâng tay ngọc lên, dùng móng tay dài dị thường móc cằm người đàn ông đó lên, cẩn thận mà nheo mắt lại.
“Thật đẹp trai!”
Cái ánh mắt này, cứ như là đang nhìn một món hàng hóa vậy.
“Tình trạng khá tốt, có thể bán được giá. . . Phần trên thì tốt, nhưng không biết phần dưới thế nào đây, chậc chậc! Cũng may là dáng người khá cao.”
Móng tay của nàng lướt xuống dưới, khóe môi không khỏi hiện lên một tia châm chọc.
Nàng tiến lên nhìn qua một lượt: “Ồ, cái này cũng không tệ, chỉ tiếc là hơi đen một chút, không ngon lắm.”
Nàng giơ tay lên và chỉ vài cái: “Cái này, và cái này. . . mang đi! Tôi không nghĩ hai cái này có thể bán được giá, cho nên để lại đi.”
“Vâng đường chủ!” Thuộc hạ bên cạnh đáp ứng, tiến lên một bước, cởi bỏ xiềng xích của hai người kia, rồi đem mấy người còn lại đi ra ngoài.
Anh ta nhìn hai người bị chọn ở lại với ánh mắt thờ ơ.
Hai người này cuối cũng sẽ rất khốn khổ, nhưng mấy người còn lại này cũng không khá hơn chút nào, hoặc là bị bán làm nô lệ, hoặc là bị bán làm gia súc, bị đám nhà giàu coi như con mồi mà tàn sát.
Thuộc hạ quay người, đóng cửa lại.
Trong phòng, người phụ nữ đi qua một bên, xoay cái chân đèn, chỉ thấy sàn nhà trong góc tách ra, để lộ một cái lỗ đen khá lớn.
Có một cơn gió mạnh và một âm thanh xào xạc kỳ lạ lao ra khỏi cái lỗ.
Nàng đi đến bên cạnh lỗ đen, cúi đầu nhìn xuống, để lộ ra nụ cười tà ác.
“Con chết đói rồi à.”
Sau đó, nàng kéo hai người đàn ông còn lại đến trước lỗ đen, rồi đẩy nhẹ một cái.
Ngay sau đó là hai tiếng động vang lên, sau đó là tiếng sột soạt.
Mơ hồ có thể nhìn thấy vô số độc trùng ở bốn phương tám hướng trong cãi lỗ đen đang lao thẳng về phía hai người đàn ông kia, rồi nuốt chủng bọn họ.
Người phụ nữ chỉ thản nhiên nhìn cảnh này, nụ cười tà ác vẫn còn đọng ở trên mặt.
Trong vòng chưa đầy mười phút, thịt và xương cốt đã bị ăn sạch, không còn chút dấu vết nào.
Nàng hài lòng đóng cái lỗ đen lại, rời khỏi phòng rồi đi lên cầu thang của lâu đài.
Khi ánh sáng xung quanh sáng lên, nụ cười trên khuôn mặt nàng cũng rực rỡ không khác gì.
Trong đại sảnh, có một người vội vàng đi qua, trên tay còn cầm một cái điện thoại di động: “Đường chủ, ngài có điện thoại.”
Tại Hồng Mị liếc mắt nhìn qua, uể oải nói: “Là ai?”
Nàng đi qua một cái hành lang, ngồi xuống bàn ăn, giơ chân lên rồi thản nhiên cầm cái điện thoại di động kia lên.
“Cái gì cơ?”
Nàng vốn đang rất thản nhiên, còn định cầm dĩa lên ăn một miếng, nhưng đôi môi đỏ mọng vừa hé ra, thì lập tức sững sờ.
Đôi mắt đẹp đột nhiên trợn tròn lên, như không thể tin vào tai mình.
“Anh. . . anh đang đùa tôi à? Ưng Đường vừa mới bị tóm, tại sao Hổ Đường cũng. . .”
“Ai cơ? Phủ thủ cái gì cơ? Ý của anh là người giàu nhất nước đấy à? Tên đó đã làm gì? Ha ha! Anh đừng đùa như vậy chứ!”
Nhưng một lát sau, sắc mặt của nàng đã cứng đờ, mặt mũi cũng hơi tái lại.
Đương nhiên là nàng cũng đã từng nghe nói qua về vị thủ phủ giàu có đó, làm sao nàng có thể không biết một người nổi tiếng như vậy được, nhưng trong ấn tượng của nàng, người này là một công tử nhà giàu, xuất thân từ một gia tộc quyền thế nào đó.
Một nhân vật như vậy, làm sao có thể làm gì Huyết Diễm bọn họ, mà dường như còn có quyết tâm chống lại bọn họ đến cùng.
Đây chính là Huyết Diễm, bọn họ chưa bao giờ bị khiêu khích như vậy nhỉ?
Ngoài ra, đám người Ưng Đường và Hổ Đường đều là rác rưởi sao?
Thật sự là sỉ nhục, làm mất hết mặt mũi của Huyết Diễm bọn họ!