“Làm sao bây giờ?” Nàng cắn một miếng bánh, nhai nhai, mơ hồ nói: “Có nên cho tên kia một bài học không?”
“Cứ để tên đó đi như vậy? Chúng ta hiền lành như vậy từ khi nào vậy? Chờ một thời gian à? Được rồi, chúng ta không có căn cơ gì ở trong nước, mà thân phận của tên đó cũng không tầm thường, vậy chờ cơ hội đi.”
“Tên đó rất đẹp trai, nên đương nhiên tôi phải đến rồi.”
“Không còn gì nữa thì cúp máy đây.”
Sau khi cúp máy, Tại Hồng Mị ném điện thoại lên bàn, vừa ăn bánh vừa nhướn mày suy tư, trên khuôn mặt xinh đẹp lại nở một nụ cười.
“A. . . thủ phủ à. . .” Nàng lại cầm điện thoại lên để tìm kiếm tin tức liên quan, khi nhìn thấy ảnh chụp, nàng lại lẩm bẩm một mình: “Thật là đẹp trai!”
“Mình rất muốn nếm thử máu của anh ta. . .”
Nàng mím đôi môi đỏ mọng, cười khẽ một tiếng, thần sắc có chút tà ác và cổ quái.
Đột nhiên, trong cơ nàng nàng truyền ra một âm thanh yếu ớt, thân thể mềm mại của nàng run lên, trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng kỳ dị.
Nàng không khỏi nắm chặt hai bàn tay ngọc, hàm răng trắng cắn chặt lại, tựa hồ là đang chịu đựng cái gì đó.
Nàng cúi đầu nhìn xuống: “Ah. . . không nhịn được sao?”
Lại có một tiếng nho nhỏ, như là từ trong khoang chậu truyền lên, sau đó, nàng rướn người một chút, thân thể mềm mại hơi run lên, sắc mặt càng ngày càng đỏ, ngay cả cổ cũng bị nhuộm đỏ.
Nàng nắm góc bàn bằng một tay, tay còn lại đưa xuống.
Khi lấy tay từ dưới váy lên, đã có một con tằm nằm trên ngọn tay ngọc trắng nhạt, toàn thân nó nhuốm máu, nhìn kỹ sẽ thấy nó khác hẳn với những con tằm bình thường, thậm chí trông càng dữ tợn và hung ác hơn.
“Yên tâm, sẽ có cơ hội thôi, đến khi đó sẽ được ăn no!”
Nàng giơ ngón tay lên, nhìn con tắm đầy máu ở trước mắt, trên khuôn mặt của nàng lại nở một nụ cười tà mị lần nữa.
. . .
“Tiểu Diệp à, cậu thật sự không muốn suy nghĩ thêm một chút sao?”
“Thành tựu của cậu bây giờ đã quá lớn rồi! Không cho cậu một danh hiệu thì không thích hợp lắm đâu! Trong lĩnh lực sinh vật này, thành tựu của cậu sẽ càng ngày càng to lớn, cho nên mới nói, Viện Khoa Học bọn tôi mới là thích hợp nhất với cậu.”
“Ai! Người trẻ tuổi bây giờ thật là, bao nhiêu người muốn vào thì không vào được, còn cậu thì lại không muốn. . . Có điều, riêng tôi thì lại rất thưởng thức cái tính cách này của cậu đấy.”
Vất vả lắm Diệp Mặc mới tiễn viện sĩ Vương đi.
Hắn nhìn thời gian một chút, liền chào tạm biệt đám người Lâm Ích phi rồi lái xe đi về nhà.
Trên đường về, hắn nhận được một cuộc điện thoại.
“Tiểu Diệp à!” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói cởi mở và nhiệt tình của Kỷ Chính Quân: “Tôi xem cái tin tức kia rồi, chúc mừng chúc mừng! Loại thuốc này của các cậu có thể cứu được rất nhiều người đấy! Tranh thủ thời gian đưa ra thị trường đi, có chuyện gì cần hỗ trợ thì cứ mở miệng.”
“Còn có một chuyện, tối mai cậu rảnh không?”
“Ah! Là thế này, tối mai có một bữa tiệc, người tham gia đều là doanh nhân Hoa kiều ở hải ngoại, nếu cậu rảnh rỗi thì có thể đến, làm quen thêm một số người! Nó sẽ có trợ giúp rất lớn cho việc kinh doanh của cậu ở hải ngoại trong tương lai đấy.”
“Doanh nhân Hoa Kiều?” Diệp Mặc hơi giật mình.
Hắn do dự một chút, rồi lên tiếng đáp ứng: “Được!”
Kỷ Chính Quân đã mở miệng, hắn cũng không tiện từ chối, biết thêm vài người bạn cũng không phải là một chuyện xấu, hắn cũng không thiếu bạn bè trong giới kinh doanh ở trong nước, thành phố H, Thiên Hải, còn cả Đê Kinh. . . đều quen biết rất nhiều người, nhưng hải ngoại thì đúng là không quen ai thật.
“Được rồi, ngày mai liên lạc.”
Kỷ Chính Quân nói xong liền cúp điện thoại.
Ông ngồi trong một chiếc xe đang di chuyển, cúi đầu nhìn điện thoại.
Ông cảm thấy, hình như mình vẫn coi thường người trẻ tuổi này!
Một loại thuốc có thể chữa trị ung thư giai đoạn đầu, thậm chí còn có hy vọng giải quyết hoàn toàn căn bệnh ung thư này.
Một loại thuốc như vậy, ông còn chưa từng nghe nói đến bao giờ, thậm chí ông còn cảm thấy đó là một thứ quá xa xôi, có thể là mười năm, cũng có thể là mười mấy năm sau mới có thể nghiên cứu ra được.
Nhưng bỗng nhiên, Thân Châu kia lại tuyên bố rằng đã nghiên cứu và phát triển thành công.
Chuyện này thực sự là để cho người ta khó có thể tin nổi.
Nếu như là một công ty khác, cho dù là các cơ cấu nghiên cứu ở nước ngoài, thì có lẽ ông sẽ không tin tưởng, nhưng hết lần này đến lần khác lại là nhà Thần Châu nay, là người trẻ tuổi này!
“Tên nhóc này. . .”
Một lát sau, Kỷ Chính Quân lắc đầu, cười khổ một tiếng.
Ông thật sự nhìn không thấu tên nhóc này, rõ ràng là còn trẻ tuổi như vậy, nhưng đã làm ra nhiều chuyện oanh động như vậy rồi, chỉ sợ sau này sẽ còn ghê gớm hơn.
Chỉ với bản lĩnh này, đúng là có sức mạnh không để nhà họ Kỷ vào mắt!
“Yêu nghiệt! Thật sự là yêu nghiệt!’
Kỷ Chính Quân vỗ đùi, thở dài một tiếng.