Thư ký Tiểu Lý ngồi ở phía trước nghe thấy thế cũng đẩy mắt kính rồi cười khổ.
Lần trước, anh ta và chủ tịch đều cảm thấy người trẻ tuổi này vẫn còn non, vẫn cần chủ tịch dìu dắt và chăm sóc ở một số phương diện, nhưng không ngờ, người trẻ tuổi này lại yêu nghiệt như vậy, mới qua bao lâu mà đã nghiên cứu ra một loại thuốc mới làm rung động toàn bộ thế giới rồi.
Nếu như loại thuốc này thành công, liền có thể thay đổi giới y học bây giờ, giải Nobel gì gì đó đều là thứ dễ như trở bàn tay.
Còn cả loại thuốc tăng tuổi thọ kia nữa, nó cũng có địa vị không hề thấp.
Chỉ bằng hai loại thuốc này, người trẻ tuổi kia có thể phong thần ở trong giới y học rồi, sẽ được hưởng địa vị vô cùng cao thượng!
“Gọi điện thoại cho Tư Tuyền, hỏi vài câu nhỉ?”
“Thôi quên đi quên đi! Không hỏi, bằng không thì con bé lại nói mình xen vào chuyện của người khác, nhưng mà bữa tiệc tối ngày mai, có thể gọi con bé đến, chắc con bé sẽ rất vui vẻ thôi!’
Kỷ Chính Quân suy nghĩ một chút, liền gọi điện thoại cho con gái mình.
Hôm sau, chạng vạng tối.
Diệp Mặc làm cơm tối xong, thay một bộ âu phục rồi đi ra ngoài.
Hắn cân nhắc đến chuyện hôm nay phải uống rượu, cho nên không lái xe đến mà gọi tài xế đưa hắn để cửa khách sạn.
“Náo nhiệt thật!’
Đến cổng khách sạn, hắn nhìn thấy bên ngoài có một tấm thảm đỏ, còn có không ít phóng viên đang ngồi chờ ở bên cạnh, hắn không khoái mấy tình cảnh như này lắm.
“Đó là ai?”
Diệp Mặc đang định mở miệng bảo tài xế đi vào bãi đỗ xe dưới hầm, thì thấy một chiếc xe thể thao đi đến, vượt qua xe của mình, rồi dừng lại ở trước cổng khách sạn.
Nhìn kỹ, là một chiếc Pagani!
Phía sau còn có mấy chiếc xe SUV, chắc là của vệ sĩ.
Diệp Mặc lẩm bẩm một tiếng: “Xe cũng không tệ lắm!”
Ngay sau đó, cửa xe Pagani mở ra, một thanh niên bước xuống xe, người này khoảng 27 28 tuổi, trên người mặc một bộ âu phục màu xanh đen, mang theo một chiếc kính râm khá mốt.
Mái tóc ngắn được vuốt rất nhiều sáp vuốt tóc, kiểu dáng cũng rất mốt.
Hai tay anh ta xoa tóc một chút, rồi ngước khuôn mặt đẹp trai lên, sau đó vẫy vẫy tay với mấy nhân viên ở bãi đỗ xe phía sau, rồi ném chìa khóa xe qua.
Nhân viên tiếp nhận chiếc chìa khóa, liếc mắt nhìn chiếc xe, rồi lại có chút mờ mịn.
Người thanh niên đút tay vào túi quần, đi vào trong, liền có người chạy ra chào đón, còn nhiệt tình trò chuyện vài câu, sau đó lại chụp ảnh.
“Tạ tiên sinh!”
Diệp Mặc nhìn thấy cảnh này, lắc đầu bật cười một tiếng: “Làm màu ghê phết nhỉ.”
Hắn quay sang nói với tài xế: “Đi thôi! Đi bãi đỗ xe dưới hầm.”
Sau khi xuống xe, Diệp Mặc đi thang máy lên tầng một, thang máy dừng lại, cửa còn chưa mở, hắn đã nghe thấy tiếng ồn ào và huyên náo ở bên ngoài truyền vào.
Đinh!
Cửa thang máy mở ra, chỉ thấy có một đống người đang chen chúc ở trước cửa, một đám vệ sĩ vây quanh một người thanh niên, đứng bên ngoài là một đám phóng viên.
“Đã nói là không ranh rồi!”
Thanh niên hơi mất kiên nhẫn, rống lên một câu với đám phóng viên kia, sau đó lại đi vào thang máy dưới sự hộ tống của đám vệ sĩ.
Anh ta vừa ngẩng đầu lên, liền phát hiện bên trong đã có một người, ánh mắt lướt qua gương mặt đẹp trai kia thì sửng sốt một chút, hình như là cũng bị rung động bởi gương mặt đẹp trai này.
Mờ hồ, anh ta còn cảm thấy hơi quen mắt.
“Là ngôi sao minh tinh nào đó à?”
Anh ta lẩm bẩm một tiếng, rồi bĩu môi khinh thường.
Minh tinh hay ngôi sao gì gì đó, đều là rác rưởi ở trong mắt anh ta mà thôi, căn bản là không đáng nhắc tới.
Anh ta thu hồi ánh mắt, không thèm để ý nữa.
“Đám phóng viên này phiền phức thật.”
Anh ta đứng vững, nhìn về phía bên ngoài lẩm bẩm một tiếng, nhưng sắc mặt lại có chút đắc ý.
Mặc dù anh ta không phải người trong nước, nhưng gia tộc của anh ta nổi tiếng toàn thế giới, cho nên dù đi đến đâu thì vẫn là tiêu điểm của đám phóng viên.
Một người vệ sĩ đưa tay, ấn nút đóng cửa thang máy.
Song, cửa còn chưa kịp đóng lại thì đã bị người cắt đứt, cảm xúc của đám phóng viên bên ngoài bỗng nhiên trở nên hơi điên cuồng, tất cả đều xông thẳng vào thang máy.
“A! Làm gì thế! Đã nói là không rảnh rồi mà!”
Thanh niên cau mày, không kiên nhẫn mà quát lên, muốn đuổi đám phóng viên đáng ghét này ra ngoài, nhưng đám phóng viên này căn bản là không để ý đến anh ta.
Thậm chí cũng chẳng thèm nhìn anh ta, tất cả mọi ánh mắt đều lướt qua anh ta, nhìn về phía người thanh niên đẹp trai ở phía sau anh ta.
Anh ta . . . hoàn toàn bị ngó lơ.
Sau khi phát hiện ra điểm này, anh ta liền sửng sốt một chút, cảm thấy rất không thể tin nổi.
Tạ Diệu Quang anh ta, thế mà lại bị người khác ngớ lơ, thế mà còn không hấp dẫn bằng một tên mặt trắng nhỏ?
“Con hàng này là ai vậy?
Tạ Diệu Quang quay đầu lại, nheo mắt đánh giá gương mặt đẹp trai kia, trên mặt anh ta tràn đầy vẻ khó chịu.”
Đám phóng viên kích động tràn vào trong thang máy, thang máy lập tức quá tải, không thể di chuyển.
“Diệp tiên sinh!”
“Diệp tiên sinh, chúng tôi có thể phỏng vấn ngài một chút không?”
~~~~~~~~~~~~
chờ mãi cũng có chương!