Sắc mặt Tạ Diệu Quang trở nên khó coi.
Đám phóng viên này điên rồi à?
Tại sao tự nhiên lại trở nên kích động và cuồng nhiệt như vậy?
Cứ như là tên mặt trắng nhỏ này là một nhân vật vô cùng khó lường nào đó vậy!
Tạ Diệu Quang lại quan sát một phen, rồi đột nhiên giật mình.
“Họ Diệp?”
Anh ta nhớ ra, đúng là mình đã nhìn thấy gương mặt này, bảo sao vừa rồi mình lại có cảm giác quen mắt như vậy, sau đó, khóe miệng anh ta giật giật vài cái, sắc mặt lộ ra vẻ hậm hực.
Công nhận là tên này có danh tiếng hơn mình nhiều!
Thủ phủ trẻ tuổi nhất của Hoa quốc.
Hình như mới 24 25 tuổi thôi, tài sản cá nhân đã vượt xa tài sản tích lũy vài chục năm của gia tộc anh ta, mấy xí nghiệp dưới cờ cũng nổi tiếng toàn cầu, nhất là nhà Thần Châu kia, đã là xí nghiệp dược có giá trị thị trường cao nhất thế giới.
“Diệp tiên sinh! Tin tức về loại thuốc mới của Thần Châu là thật sao? Khoản thuốc đó có thể trị liệu ung thư thật sao?”
“Diệp tiên sinh! . . .”
Các phóng viên vẫn chen chúc ở cửa thang máy, thần sắc của tất cả đều rất kích động.
Vị thủ phủ trẻ tuổi này luôn luôn rất khiêm tốn, cơ bản là rất ít khi có mặt ở những hoạt động công khai, cũng chưa bao giờ tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, hôm nay có thể gặp ở đây, có thể nói là niềm vui bất ngờ.
Bọn họ thật sự có rất nhiều vấn đề muốn hỏi vị này, thuốc mới của Thần Châu này, tình hình nghiên cứu và phát triển của Đông Đằng, còn cả tình trạng tình cảm của bản thân vị này nữa, đó mới là thứ mà bọn họ cảm thấy hứng thú nhất.
Còn cả đủ loại tài hoa như yêu nghiệt kia nữa. . .
Tóm lại, bọn họ có thể khai quật rất nhiều tin tức ở trên người vị này.
“Đi ra ngoài trước đi!”
Diệp Mặc cười khổ một tiếng, ra hiệu cho bọn họ lùi ra ngoài, rồi hắn cũng đi ra ngoài theo, trả lời vài câu đơn giản về vấn đề có liên quan đến Thần Châu.
Cửa thang máy đóng lại, Tạ Diệu Quang bĩu môi khinh thường, còn lườm một cái, trong lòng thấy có hơi ghen tị ra khó chịu.
“Xì!”
Ban đầu, anh ta vẫn là tiêu điểm, vô cùng phong quang, nhưng tên này vừa xuất hiện, liền cướp hết tất cả danh tiếng của anh ta, không còn ai để ý đến anh ta nữa, với lại, tên này không chỉ đẹp trai hơn anh ta, lại còn nhiều tiền hơn anh ta nữa, thật cmn khó chịu.
Người ta còn trẻ mà đã có tài sản ngàn tỷ rồi, mà anh ta thì sao, cũng chỉ là một công tử nhà giàu, làm chút công việc cho gia tộc, tài sản cá nhân cũng không có bao nhiêu.
“Không phải chỉ có mệnh tốt hơn mình thôi sao!’
Tạ Diệu Quang bật cười một tiếng, lại cảm thấy rất khinh thường.
Tên này cũng chẳng khác gì anh ta cả, còn không phải dựa vào gia tộc nên mới có thể phát triển đến như bây giờ, chỉ có điều bối cảnh của tenen ày lớn hơn anh ta một chút, cũng may mắn hơn một chút, tám phần mười là con trai độc nhất, cho nên mới được sở hữu tất cả tài sản của gia tộc.
Thang máy đi lên, chẳng mấy chốc đã dừng lại.
“Diệu Quang, qua đây!”
Tạ Diệu Quang vừa đi vào hội trường, đảo mắt nhìn quanh, liền nhìn thấy cha mình đang trò chuyện vui vẻ với người khác, vừa nhìn thấy anh ta, liền vẫy tay gọi anh ta qua, rồi cười nói: “Mau qua chào hỏi mấy vị chú bác đi!”
“Cha!”
Tạ Diệu Quang tiến lên, chào một tiếng, rồi mới quay sang chào hỏi mấy người chung quanh.
Những người kia đều nhiệt tình đáp lại, thái độ khá khách khí.
Vị ông chủ Tạ, Tạ Huệ Dân này chính là một doanh nhân Hoa kiều rất giàu, có thể nói là một trong những bá chủ ở Đông Nam Á, có sức ảnh hưởng rất lớn trong đám Hoa kiều ở hải ngoại, mà cũng rất có quan hệ và việc làm ăn ở trong nước.
Sau khi chào hỏi và trò chuyện một lúc, Tạ Huệ Dân dẫn con trai mình đi qua một bên, ông ta vừa nhấp rượu vừa liếc mắt nhìn con trai mình, kinh ngạc nói.
“Diệu Quang, sao thế? Không vui à?”
Tạ Diệu Quang lắc đầu cười nói: “Không có gì!”
Công nhận là họ Diệp kia để anh ta ghen tị và khó chịu, thế nhưng tên này là người trong nước, cũng không có quan hệ gì với anh ta, hôm nay gặp mặt, nhưng có lẽ sau này sẽ không gặp mặt, cho nên không cần để ý làm gì.
“Con cũng không còn nhỏ rồi, phải biết kiềm chế lại, tập trung nhiều hơn vào sự nghiệp đi, bữa tiệc tối ngày hôm nay đều là người có thân phận, con làm quen một chút, tạo mối quan hệ và mạng lưới đi, con cũng biết là những năm gần đây, việc làm ăn của gia tộc chúng ta ở trong nước càng ngày càng lớn mà.” Tạ Huệ Dân nghiêm nghị, oán trách con trai mình.
“Cha, con biết rồi!” Tạ Diệu Quang dùng sức gật đầu.
“Con biết liền tốt!” Tạ Huệ Dân trừng mắt với con trai mình một cái.
Sau đó, ông ta tiến lên phía trước, bắt đầu chào hỏi vài người.
“Ai ui! Ông chủ Từ! Đã lâu không gặp!’
“Ông chủ Hứa!”
Một lát sau, lại có hai bóng người đi vào hội trường, ngay sau đó, hội trường liền rối loạn tưng bừng.
Đám người quay đầu nhìn lại, sau khi nhìn thấy người đến, bọn họ cũng lộ ra vẻ nôn nóng, nhao nhao tiến về phía đó.
Tạ Huệ Dân cũng chú ý đến, liền rướn cổ lên nhìn một phen.
Sau đó, hai mắt ông ta liền sáng lên, vội vàng kéo con trai mình đi qua bên đó.
“Diệu Quang, cha giới thiệu cho con một nhân vật lớn, là một nhân vật lớn chân chính! Lát nữa nhất định phải khách khí một chút, biết chưa?” Tạ Huệ Dân vừa đi vừa trịnh trọng dặn dò con trai.