“Người anh em này. . .”
Tạ Diệu Quang cười nhạo một tiếng, dáng vẻ như là đang xem hài kịch.
Anh ta đã không kịp chờ đợi mà muốn nhìn thấy cảnh tượng người anh em họ Diệp này thất bại tan tác, sẽ là biểu cảm lúng túng như thế nào đây, nhất định là sẽ rất thú vị.
Nhìn bóng người kia từng bước từng bước đi đến gần, khóe miệng của Tạ Diệu Quang lại nhịn không được mà cong lên, ý cười càng nhiều hơn.
“Tên này sẽ dùng cách bắt chuyện thế nào đây?”
Tạ Diệu Quang cảm thấy rất tò mò.
Dù sao thì cũng không thể là trực tiếp dựa vào mặt, có lẽ là sẽ lấy thân phận ra để mượn cớ bàn chuyện làm ăn hợp tác gì gì đó, rồi xin phương thức liên lạc.
Nhưng cách bắt chuyện này cũng quá cùi bắp và quá tục rồi!
Tạ Diệu Quang đang suy nghĩ, chỉ thấy bóng người trên ghế sa lon kia đột nhiên đứng lên, anh ta nhìn kỹ vào, lập tức sửng sốt, lại thấy nghi ngờ vào ánh mắt của mình.
Đây không phải là vị đại mỹ nữ kia sao?
Tại sao cô ấy lại đứng lên rồi, còn đi về phía người anh em Diệp này nữa, tại sao lại còn cười nữa, còn cười vui vẻ như vậy. . . chuyện này chuyện này chuyện này. . .
Tạ Diệu Quang lập tức trợn tròn mắt lên, mặt mũi tràn đầy khó tin.
Anh ta còn đang đoán xem là người anh em này sẽ bắt chuyện thế nào, nhưng không thể ngờ được là mỹ nữ người ta tự đưa đến cửa, nhìn cái ánh mắt sáng rực kia, rõ ràng là có ý rồi!
Tạ Diệu Quang há hốc miệng, ngây người rất lâu.
Sau khi khiếp sợ xong, sắc mặt anh ta trầm xuống, trở nên vô cùng khó coi, ngay sau đó lại đỏ lên, chỉ cảm thấy lòng đố kị đã cháy bừng bừng.
Dựa vào cái gì!
Mình chủ động bắt chuyện thì người ta cho một cái mông lạnh, xem thường mình thì thôi đi, đổi thành tên này, thì người ta cũng đổi sắc mặt, thái độ cũng thay đổi 180 độ.
Chuyện này chứng tỏ là, trong mắt của vị đại mỹ nữ họ Tống này, mình còn kém tên họ Diệp này vạn dặm sao!
Mặc kệ là thân phận hay là sức hút của mình, đều không bằng tên họ Diệp này!
Chuyện này khiến cho Tạ Diệu Quang rất khó chịu, cảm giác như mình lại bị làm nhục một lần nữa.
Anh ta nheo mắt lại, hung hăng nhìn qua bên kia, lại hít một hơi thật sâu, lúc này mới đè lòng đố kik xuống, sắc mặt từ từ khôi phục bình thường.
“Người anh em, rất có bản lĩnh nha!”
Tạ Diệu Quang nhìn hai người bắt tay, cười nói vui vẻ, anh ta lại quay người nhìn về phía Đường tiểu thư ở bên cạnh, cười khan nói: “Người anh em này tán gái rất giỏi nha!”
Đường Nguyệt Dao quan sát Tạ Diệu Quang một chút, sắc mặt đã lạnh như phủ một lớp băng.
Tạ Diệu Quang nhìn thấy thế, lại mỉm cười lúng túng.
Đường Nguyệt Dao nheo mắt phương lại, đánh giá phía bên kia vài lần, không khỏi hừ nhẹ một tiếng: “Tên khốn này. . .”
Vị thiên kim tiểu thư của Tống thị này, xem như là người quen cũ!
Vị trí hội của của vị này là Diệp Mặc hỗ trợ, có điều, đã qua lâu như vậy rồi, tại sao nàng lại xuất hiện ở đây?
Đáng ghét!
Đường Nguyệt Dao quay mặt đi chỗ khác, chuẩn bị nhắm mắt làm ngơ.
“Người anh em, giỏi lắm!”
Chờ người quay lại, Tạ Diệu Quang miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười, tiến lên đón, nói: “Tôi thấy người ta cũng có ý với anh đấy! Hay là phát triển một chút nhỉ?”
Diệp Mặc nheo mắt nhìn Tạ Diệu Quang, giống như cười mà không phải cười.
Tất nhiên là hắn biết vị thiếu gia của Tạ gia này muốn nhìn trò cười của mình, hắn cũng lười tính toán với đối phương, không cần thiết.
Diệp Mặc cười nói: “Tôi và Tống tiểu thư là bạn cũ, tôi cũng có chút cổ phần của LT!”
Tạ Diệu Quang hơi sững sờ, ngạc nhiên nói: “A? Là vậy sao?”
Hóa ra là hai người này đã quen biết từ trước.
Đúng rồi, vị Tống đại mỹ nữ kia đã nói là chờ người mà, lẽ nào là chờ người anh em họ Diệp này?
Tên này có mặt mũi như vậy cơ à?
Lại để cho hội trưởng của tập đoàn LT cố tình chạy đến đây chờ hơn nửa tiếng?
Tạ Diệu Quang nghi ngờ hỏi: “Có chút cổ phần. . . là bao nhiêu?”
Nếu như là một cổ đông nhỏ, chắc chắn vị Tống đại mỹ nữ kia sẽ không nhiệt tình như vậy, nên tất nhiên là cổ đông lớn, lấy giá trị thị trường của LT, coi như 1% cũng là một số lượng rất lớn rồi.
Diệp Mặc cười nói: “10% thôi!’
“Bao. . . bao nhiêu?”
Trong khoảnh khắc, Tạ Diệu Quang còn tưởng rằng mình nghe nhầm, 10%?
Đó phải là bao nhiêu tiêu? Sợ rằng phải mấy trăm tỷ đi!
Nói đùa à!
Chuyện kinh doanh của Tạ gia lớn như vậy, còn cầy cấy vài chục năm ở bên Nam Dương, mà toàn bộ tài sản cũng chỉ có mới mấy trăm tỷ, một chút cổ phần của người ta đã có trăm tỷ rồi?
Cổ phần này ở đâu ra vậy?
Sẽ không phải là nện trăm tỷ tiền mặt để mua về chứ?
Cùng tiếng giày cao gót vang lên, thiên kim Tống gia chậm rãi đi qua, cười xinh đẹp nói: “Diệp tiên sinh chính là cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn LT chúng tôi!”
Khi đi đến gần, nàng quay sang người ngọc cao ngạo ở bên cạnh, mỉm cười nói: “Đường tiểu thư, đã lâu không gặp! Cô vẫn ở bên cạnh Diệp tiên sinh à!”
Nàng có ấn tượng rất sâu sắc với vị Đường tiểu thư này.
Tạ Diệu Quang ngây ra một lúc: “Cô . . . biết Hoa ngữ?”
Rõ ràng là người nước H, lại nói chuyện lưu loát như vậy.
“Đương nhiên!” Tống Doãn Chân liếc mắt nhìn anh ta một cái, nhàn nhạt trả lời.
Lúc này, người quản lý khách sạn dẫn theo vài người đến gần, cung kính hô lên một tiếng: “Ông chủ.”
Tạ Diệu Quang lại sững sờ, trợn tròn mắt lên: “Ông chủ?”
Đây không phải là tập đoàn quản lý khách sạn sao, tại sao lại gọ người anh em này là ông chủ?
Chẳng lẽ Bảo Duyệt cũng là của người anh em này?
Tạ Diệu Quang nhớ rằng, tập đoàn Bảo Duyệt rất đáng tiền, thế nào cũng phải vài chục tỷ.