“Người anh em!”
Tạ Diệu Quang vừa cười vừa tiến lên đón, dáng vẻ rất nhiệt tình, nhưng ngay sau đó, anh ta đã bị bóng người ở bên cạnh hấp dẫn, biểu cảm như thất hồn lạc phách: “Đây. . .đây là. . .?”
Diệp Mặc cười nói: “Vệ sĩ của tôi.”
“Vệ sĩ á?” Tạ Diệu Quang trợn tròn mắt lên, dáng vẻ như không thể tin nổi.
Một mỹ nữ xinh đẹp và nóng bỏng như vậy mà lại đi làm vệ sĩ?
Nói đùa à!
Sao mình chưa bao giờ nhìn thấy vệ sĩ nào như vậy?
Diệp Mặc lại nói: “Đúng vậy, thân thủ của đội trưởng Đường rất lợi hại.”
“Ôi!” Khóe miệng của Tạ Diệu Quang nhếch lên, phát ra một tiếng cười nhạo, hiển nhiên là không tin.
Một đại mỹ nữ nũng nịu như vậy thì có thể có thân thủ gì, tìm một mỹ nữ như vậy làm vệ sĩ, chắc chắn là không phải vì thân thủ rồi.
Xem ra người anh em này cũng rất biết chơi.
Bên kia thì mắt qua mày lại với Kỷ tiểu thư, vừa xuất ngoại thì đã mang theo một mỹ nữ vệ sĩ rồi, cũng không biết đã ra tay hay chưa?
Tạ Diệu Quang ân cần nói: “Họ Đường? Đường tiểu thư, cô ở công ty nào vậy?”
Tạ Diệu Quang cảm thấy, chắc hẳn là họ Diệp này tìm công ty vệ sĩ, lại cố ý chọn vị mỹ nữ này, có lẽ còn chưa ra tay, mình vẫn còn có cơ hội.
Nhưng nghênh đón anh ta chỉ là một cái liếc mắt.
Tạ Diệu Quang hơi sửng sốt một chút, toàn thân đều mờ mịt.
Tại sao người nào cũng cao ngạo và lạnh lùng như vậy, không phải không nhìn mình thì là khinh thường mình, dù sao Tạ Diệu Quang mình cũng là người của Tạ gia, một thiếu gia của gia tộc trăm tỷ mà.
Trước kia, mặc kệ là đi đến nơi nào, cũng sẽ là tiêu điểm của mọi người, cả đám mỹ nữ đều lao vào trong ngực của mình, đều nhiệt tình như lửa với mình.
Nhưng ngày hôm nay, lại liên tục bị coi thường, quả thực là làm cho Tạ Diệu Quang bị đả kích.
Tạ Diệu Quang cười khan một tiếng, tự an ủi mình: “Xem ra Đường tiểu thư còn chưa biết tôi là người thế nào nhỉ.”
Đường Nguyệt Dao lườm nguýt một cái: “Chẳng cần biết anh là ai!”
Nàng đã nghe Diệp Mặc nói qua, nên đương nhiên là biết người này là ai, Tạ gia ở Nam Dương, danh tiếng rất lớn, nhưng nàng không quan tâm chút nào.
Khóe mắt Tạ Diệu Quang co quắp một trận, khuôn mặt cũng đã đỏ lên vì vô cùng lúng túng.
Nếu như người bình thường dám nói chuyện như vậy, thì anh ta đã nổi giận rồi, nhưng đối phương lại là một đại mỹ nữ phong hoa tuyệt đại, lại là người của người anh em Diệp này mới đến, cho nên anh ta không tiện phát tác.
Anh ta chỉ có thể hít thật sâu, cưỡng ép đè lửa giận xuống.
Vệ sĩ đúng không!
Hừ!
Thực sự là trò cười!
Đến lúc đó, đừng sợ đến tè ra quần là được.
Tạ Diệu Quang âm thầm cười nhạo.
“Người anh em, người vệ sĩ này của anh có hơi nóng nảy nhỉ!” Anh ta cười khan một tiếng, rồi nhìn về phía Diệp Mặc ở bên cạnh.
“Người anh em, anh có mệt không? Anh muốn nghỉ ngơi trước hay là ăn cơm trước? Đúng đúng, vào ở trước, không vội, đúng, tôi vừa mới gặp một cô nàng ở bên trong kia, chắc chắn là anh không đoán được là ai đâu. . .”
“Mỹ nữ, siêu cấp đại mỹ nữ, anh có hứng thú hay không?”
Tạ Diệu Quang nói xong liền nháy mắt với Diệp Mặc.
Anh ta cảm thấy, không thể chỉ mình mình chịu nhục nhã được, kiểu gì cũng phải kéo người anh em này xuống nước mới được, để cho người anh em này nếm thử mùi vị đó.
Người anh em họ Diệp này, có bề ngoài tốt hơn mình một chút, thân phận cũng cao hơn mình một chút, nhưng dù sao cũng là người Hoa quốc, người nước H người ta có thể để ý đến sao?
Với thân phận và địa vị của vị hội trưởng Tống kia, sợ rằng là còn không thèm để ý đến vị thủ phủ Hoa quốc này.
Diệp Mặc hơi nhướn mày lên một chút: “Mỹ nữ?”
Tạ Diệu Quang liếc mắt nhìn Đường tiểu thư ở bên cạnh, do dự một chút rồi nói: “Đúng thế! Cực kỳ xinh đẹp, ừm, cũng không thua kém Đường tiểu thư chút nào!”
Trong lúc nhất thời, anh ta cũng không phân biệt được là ai càng xinh đẹp hơn, chỉ có thể nói là ai cũng có đặc sắc, không phân biệt cao thấp, đều là mỹ nhân tuyệt đỉnh.
Đường Nguyệt Dao nghe thấy thế liền nhăn mày lại.
Mỹ nữ cái gì?
Lại là mỹ nữ nước nào?
Nếu là đang ở New York, tự nhiên nàng sẽ cân nhắc đến màu da, tại nơi này, có rất nhiều màu da khác nhau.
Nàng cũng đã ngây người ở chỗ này không ít.
Lần này trở về, vẫn còn có một loại cảm giác thân thiết.
“Đi, đi vào xem một chút! Đúng rồi, nhắc đến mới nhớ, vì sao anh lại ở khách sạn này, ở New York vẫn còn rất nhiều khách sạn tốt hơn mà.”
“Tại nơi này, chỉ cần là anh có tiền, thì anh muốn thứ gì cũng có, thứ vượt qua sức tưởng tượng của anh cũng có, chờ buổi tối tôi sẽ dẫn anh đi đến một hơi, mặc kệ anh thích mỹ phong cách gì, tôi cũng có thể sắp xếp cho anh.”
Tạ Diệu Quang vỗ vỗ bả vai của Diệp Mặc, làm ra vẻ rất nhiệt tình, rồi đi vào trong.
Vừa vào cửa, anh ta liền chỉ ngón tay về phía bên kia, rồi bắt đầu giật dây: “Nhìn thấy chưa? Bên kia kìa, đấy, thế nào, đẹp không? Hay là qua bắt chuyện đi, xin cái phương thức liên lạc?”
“Đừng sợ, người ta còn chưa kết hôn đâu, vẫn độc thân! Anh cứ yên tâm đi!”
Diệp Mặc nhìn qua, sắc mặt trở nên cổ quái: “Ừm, đúng là rất xinh đẹp! Chỉ muốn phương thức liên lạc thôi à? Quá đơn giản!”
“Đơn giản? Ha ha!’
Tạ Diệu Quang sửng sốt một chút, rồi lại cười ha hả, mừng rỡ mà vỗ vai của người anh em này.
Người anh em này cũng quá tự tin rồi!
Bắt chuyện với loại phụ nữ này, không thể nghi ngờ gì là độ khó cấp bậc Địa Ngục, bề ngoài đẹp trai và có tiền cũng không có nhiều tác dụng.
“Vậy. . .người anh em, anh đi đi! Tôi sẽ cầu chúc cho anh thành công!’
Tạ Diệu Quang lại vỗ vai của Diệp Mặc, rồi đẩy Diệp Mặc qua bên đó, ánh mắt lóe lên một tia hả hê.