Đây không phải là vị đại mỹ nữ của nước H kia sao, là thiên kim tiểu thư của tập đoàn LT, không không, đã là hội trưởng của tập đoàn LT rồi, là người phụ nữ có quyền thế nhất nước H.
Thế nhưng mà. . .vì sao người này lại đến đây?
Trong khoảnh khắc, anh ta cảm thấy có chút ly kỳ và hoang đường.
Loại nhân vật đẳng cấp này, làm sao lại đến khách sạn này chứ?
Không phải là nên đi đến mấy khách sạn tốt hơn và bí ẩn hơn sao?
Tại New York này, khách sạn Bảo Duyệt này còn chưa được xếp vào top 10.
Cộc cộc cộc.
Khi anh ta còn đang nghi ngờ và khó hiểu, đám người kia đã đi vào trong đại sảnh.
Quản lý khách sạn vội vàng đi ra đón, cung kính nói: “Tống tiểu thư, rất xin lỗi, tôi đã nói ở trong điện thoại rồi, đại bộ phận phòng của chúng tôi đã được đặt trước, chỉ còn lại một ít phòng bình thường.”
“Không sao, tôi chờ người một chút.”
Người ngọc mỉm cười một cái, đảo mắt nhìn qua, rồi trực tiếp đi thẳng về phía ghế sô pha, ngồi xuống đối diện, đám vệ sị vội vàng đuổi theo, rồi đứng hầu ở một bên.
Tạ Diệu Quang quan sát một phen, rồi nhướn mày lên.
Vị mỹ nữ nước H này, làn da quá đẹp rồi, mềm mại non mịn còn trơn bóng, dáng người cũng quá bốc lửa, nhất là đôi chân dài này, quả là cực phẩm!
Anh ta càng quan sát thì nội tâm càng nóng bỏng hơn.
Mỹ nữ có tiền hoàn toàn khác biệt với mỹ nữ bình thường, nhất là người này lại còn nhiều tiền như vậy, có điều, ánh mắt kia quá lạnh nhạt, giống như là không cảm thấy hứng thú với bất cứ thứ gì cậy.
Đây là một loại cảm giác mệt mỏi sau khi tất cả dục vọng đều đã được thỏa mãn.
Nàng có một đôi mắt phượng, lông mày dài nhỏ, nhưng nhìn rất có khí thứ, còn làm cho người ta có một loại cảm giác bá đạo và lăng lệ.
Đây là một loại khí chất được nuôi dưỡng ra khi ngồi ở trên vị trí cao.
Tại trước mặt vị này, người mẫu hay ngôi sao minh tinh gì gì đó đều trở thành giấy vụn.
Suy nghĩ một chút, có lẽ chỉ có vị Kỷ tiểu thư khuynh quốc khuynh thành, như mộng như ảo kia mới có thể so sánh được.
Khí chất của Kỷ tiểu thư càng hơn một bậc, nhưng dáng người của vị này lại bốc lửa hơn vài phần.
Theo bản năng, Tạ Diệu Quang nuốt vài ngụm nước bọt, lại có chút không kìm được nội tâm đang rục rịch.
Lý trí nói cho anh ta biết, với bản lĩnh của mình, chắc chắn không thể bắt được mấy cô nàng có thân phận quá cao như này, nhưng anh ta đã bị choáng váng, nội tâm nóng lên, liền đứng bật dậy.
“Tống tiểu thư, xin chào.”
Tạ Diệu Quang sửa sang lại quần áo, tiến lên vài bước, trên mặt còn treo một nụ cười nhiệt tình.
Khi thấy mấy vệ sĩ bên cạnh có hơi khẩn trương, anh ta vội vàng mỉm cười, lại ưu nhã móc một tấm danh thiếp ra, rồi đưa qua bằng hai tay: “Không cần khẩn trương, tôi chỉ muốn làm quen Tống tiểu thư thôi, Tống tiểu thư, đây là danh thiếp của tôi.”
Người ngọc trên ghế sô pha không tiếp lấy, mà chỉ nhẹ nhàng nhấc mắt nhìn qua một cái, rồi chuyển ánh mắt đi, không để ý đến.
Nụ cười trên mặt Tạ Diệu Quang cứng đờ.
“Tống tiểu thư?”
Người ngọc trước mặt chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn qua, rồi không để ý đến.
Thư ký ở bên cạnh liền mở miệng: “Vị tiên sinh này, mời anh không nên quấy rầy hội trưởng của chúng tôi nghỉ ngơi.”
“A! Vậy. . . vậy thì không quấy rầy!’
Tạ Diệu Quang cười xấu hổ, khi quay người sang chỗ khác, sắc mặt liền biến ảo một lượt, lúc thì xanh lúc thì trắng.
Vị đại mỹ nữ họ Tống này, chắc chắn là hiểu lời mình nói, cũng nhìn thấy rõ ràng chữ ở trên danh thiếp của mình, cho nên trong mắt cô ta mới lóe lên một tia khinh miệt và coi thường, cô ta hoàn toàn coi thường mình.
Tạ Diệu Quang siết chặt nắm đấm, trong lòng lại thấy tức giận, phẫn uất và bất bình.
Song, chờ đến khi anh ta trở về chỗ ngồi, thì đã hơi bình thường trở lại.
Cũng đúng mà!
Người ta có thân phận gì chứ, mặc dù cũng là đời thứ hai, nhưng người ta đã nắm giữ tài sản của gia tộc, điều hành cả một tập đoàn lớn có quy mô ngàn tỷ, quyền thế và địa vị tại nước H có thể nói là vô cùng hiển hách.
Mà anh ta thì sao, cũng chỉ treo cái chức quan nhàn tản ở trong tập đoàn của gia tộc mà thôi, không có quyền lực gì cả.
Người ta xem thường mình cũng là chuyện bình thường.
Sợ rằng người ta đã nhìn thấy loại người như mình nhiều rồi, người bình thường nào có thể vào được mắt của người ta chứ.
“Tại sao người anh em họ Diệp này vẫn chưa đến nhỉ!”
Tạ Diệu Quang liếc mắt nhìn điện thoại, lại thấy hơi bực bội, nếu như người anh em này đến sớm một chút, thì mình cũng không cần phải chịu nhục nhã như vậy rồi.
Tạ Diệu Quang vừa ngước mắt lên, nhìn qua bên đối diện, lại cảm thấy toàn thân không thoải mái, giống như đang ngồi trên bàn chông.
Anh ta cứ ngồi nhịn gần hai mươi phút như vậy, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn của người anh em này, nói là đã đến khách sạn.
“Rốt cuộc cũng đến.”
Tạ Diệu Quang thở ra một hơi, vội vàng đứng dậy đi ra cửa khách sạn.
Lúc này, một đoàn xe xuất hiện ở trên đường phố, rồi chậm rãi dừng lại ở trước cổng khách sạn, vừa xe vừa mở, người anh em họ Diệp đã bước xuống.