“Chủ tịch Diệp, ngủ một lát đi, còn hơn mấy tiếng nữa mới đến nơi mà!”
Nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp động lòng người, dáng người uyển chuyển chậm rãi đi qua, ngồi xuống một bên, dịu dàng nói: “Tôi đã sửa sang lại giường rồi, tôi sẽ gọi ngài dậy khi đến nơi.”
Nàng đã ăn mặc và trang điểm cẩn thận, dung mạo tinh xảo mà tươi đẹp, một đôi mắt hạnh được kẻ khá đậm, nhìn trông có vài phần vũ mị, trên người là một bộ đồng phục mới, phác họa ra dáng người bay bổng và hoàn mỹ của nàng.
Bờ mông được chiếc váy trói chặt, một đôi tất chân bao bọc lấy cặp đùi thon dài thẳng tắp.
Tư thế ngồi này làm cho chiếc váy kéo căng, làm cho đường cong như đào mật kia càng nổi bật hơn.
Nàng vốn là một mỹ nữ cực kình xinh đẹp, lại mặc đồng phục của tiếp viên hàng không, liền tăng thêm vài phần cám dỗ, thanh xuân tịnh lệ.
“Không cần, tôi không buồn ngủ!” Diệp Mặc nhìn nàng một cái, hơi phất tay lên.
“Vậy. . .ngài có khát không?”
Nữ tiếp viên hàng không cười xinh đẹp, nói: “Tôi lấy cho ngài chai nước nha.”
Nàng nói xong liền chậm rãi đứng lên, khi quay người sang chỗ khác thì giả vờ thản nhiên như không mà liếc mắt nhìn qua chỗ ngồi bên cạnh, sau đó nàng liền cau mày, đưa một ánh mắt khiêu khích qua đó.
Con mụ thối tha này, đúng là âm hồn bất tán mà, suốt ngày làm hỏng chuyện tốt của nàng, nếu như không có con mụ này, thì ngày đó nàng đã thành công rồi.
Lần này, con mụ này lại đi theo, vừa mới lên máy bay đã bắt đầu đề phòng nàng như đề phòng trộm rồi, nàng đi đến đâu, ánh mắt liền đi theo đến đó, đúng là phiền phức.
Thật sự là thích xen vào chuyện của người khác mà!
Hoàng Khả Hinh âm thầm hầm hừ vài câu, vênh mặt lên rồi bước đi.
Con mụ này thật sự cho rằng có thể quản được chủ tịch Diệp sao? Tưởng mình là ai chứ?
Tạm thời không có cơ hội gì, có điều, thời gian sẽ không phụ người có tâm, chỉ cần mình vẫn kiên trì, chắc chắn là có thể thay đổi vận mệnh rồi.
Hoàng Khả Hinh nghĩ thầm, lại không khỏi siết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, để cổ vũ bản thân mình.
Khi nàng đi qua chỗ ngồi, còn liếc mắt nhìn qua, đánh giá cô em đeo kính này một phen.
Sau đó, nàng liền lắc đầu, nhanh chóng chuyển ánh mắt qua chỗ khác.
Đối với nàng mà nói, thì cô em đeo kính này không có chút uy hiếp nào.
Khi còn ở nước N, ngoại trừ con mụ họ Đường này ra, thì còn có một Miki và tiểu thư nhà Toyota kia, ai cũng là một đối thủ rất mạnh mẽ.
Còn lần này, nàng chỉ cần đối với với con mụ họ Đường này là được rồi, nên nhất định là sẽ có cơ hội.
Khi Hoàng Khả Hinh đi qua, Hàn Tâm Nhuế cũng ngẩng đầu lên nhìn qua.
Sau đó, nàng lại cúi đầu xuống, cầm điện thoại di động lên gõ chữ, lại bắt đầu chém gió ở trong nhóm chat, rồi hưởng thụ sự sùng bái và hâm mộ của đám fan hâm mộ.
Bây giờ, nàng chính là nhân vật nổi tiếng nhất ở trong các nhóm fan, dù sao thì chính nàng là người đã nhìn thấu thân phận streamer của chủ tịch Diệp.
Chỉ bằng việc này, cũng đã đủ để nàng chém đến tận bây giờ rồi.
“Anh ấy. . . đang uống nước.”
Nàng ngẩng đầu lên nhìn qua bên kia một cái, rồi lại cúi đầu gõ chữ, trực tiếp bằng văn tự cho các chị em trong nhóm chat.
Sau khi hưng phấn trò chuyện một lát, nàng liền thấy hơi buồn ngủ, nên đã ngáp một cái.
Chờ máy bay đến nơi, thì nàng đã gục xuống bàn mà ngủ thiếp đi rồi, có người đã gọi nàng tỉnh dậy.
“Đến rồi à?’
điện thoại di động mơ mơ màng màng đứng dậy, thu dọn đồ đặc, ngồi chờ máy bay hạ cánh.
Manhattan, bên cạnh công viên trung tâm.
Phòng khách của khách sạn Bảo Duyệt.
Một thanh niên ngồi bắt chéo chân ở trên ghế sa lon trong góc của đại sảnh, anh ta nhàm chán quá nên lấy điện thoại ra chơi, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn đám mỹ nữ đi ngang qua.
Tại New York, khách sạn Bảo Duyệt này là một khách sạn sang trọng, vị trí cũng tốt, nằm ngay cạnh công viên trung tâm, người có thể vào nơi này, tất nhiên không phải là người bình thường, mỹ nữ chiếm hơn phân nửa.
Tóc vàng mắt xanh, dáng người nóng bỏng đều không ít, có điều, anh ta không thích phong cách này lắm, luôn cảm thấy không thể khống chế được, lực bất tòng tâm.
Những cô gái như vậy, thưởng thức một chút là được rồi.
Còn về phần ‘trân châu đen’ thì. . . thôi được rồi, anh ta hoàn toàn không thưởng thức nổi.
Anh ta thưởng thức một lúc, liền nhìn thời gian một chút.
“Người anh em kia sắp đến rồi.”
Nửa tiếng trước, máy bay của người anh em họ Diệp này đã đến nơi, anh ta cũng lười đi đón, cho nên chạy đến khách sạn chờ, anh ta cũng không vui khi phải vất vả chạy đến sân bay đón một người đàn ông.
Gửi tin Wechat hỏi một câu, rồi đóng điện thoại lại.
Lúc này, anh ta nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, liền quay đầu nhìn qua, chỉ thấy có một đoàn xe màu đen đi đến bên ngoài, nhìn trông rất khí thế, giống như là có nhân vật lớn nào xuất hiện vậy.
Anh ta có hơi tò mò: “Ai vậy nhỉ?”
Cái khí thế này, còn lớn hơn anh ta nhiều.
“Đó là. . .?”
Anh ta nheo mắt lại, chỉ thấy sau khi chiếc xe ở giữa dừng lại, cửa xe mở ra, một bóng người tịnh lệ bước xuống xe.
Anh ta không khỏi sửng sốt mà há hốc mồm khi ánh mắt lướt qua khuôn mặt xinh đẹp đến lóa mắt kia.