“Không xác định” Diệp Mặc cười nói: “Có khá nhiều chuyện phải làm, Đông Đằng và Thần Châu đều có nghiệp vụ ở bên này, tôi còn có một công ty ở bên này nữa.”
“A? Là công ty nào vậy?” Tống Doãn Chân hơi kinh ngạc.
Diệp Mặc nói: “Là Tinh Hồng Khởi Nguyên, làm tên lửa.”
Đông Đằng đã đặt chân lên rất nhiều sản nghiệp, nên có rất nhiều công ty hợp tác ở bên này, còn về phần Thần Châu, dựa vào quan hệ của Larry tiên sinh, hắn đã làm được công ty chi nhanh rồi, nhưng còn phải lấy giấy phép, còn phải thông qua FDA, không phải chuyện dễ dàng.
Tống Doãn Chân hơi kinh hãi: “A! Đó là công ty của anh à?”
Cái công ty làm tên lửa này vẫn rất có danh tiếng, dạo này còn bắn mấy phát tên lửa, độ hot tăng lên khá nhiều.
Diệp Mặc nói: “Mới mua một thời gian, cũng không đắt.”
Tạ Diệu Quang ở một bên thì cau mày, ngay sau đó liền nhớ đến cái công ty này, không khỏi líu lưỡi, trợn mắt há mồm.
“Tinh Hồng. . . Khởi Nguyên?”
Nhà công ty này cũng rất nổi tiếng!
Sao lại cũng là của tên này rồi?
Còn không đắt?
Mấy công ty thế này, nói thế nào cũng phải vài tỷ đô la là ít!
Tạ Diệu Quang cắn môi, lại vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
“Đúng là không đắt lắm!” Tống Doãn Chân gật đầu, tán thành lời nói của Diệp tiên sinh, đúng là không đắt, có điều, loại công ty này không phải muốn mua là mua được.
Dù sao nó cũng làm kỹ thuật tên lửa, đề tài tương đối mẫn cảm.
Diệp Mặc giải thích nói: “Là Larry tiên sinh dẫn đường cho tôi!’
Tống Doãn Chân bừng tỉnh: “Thì ra là vậy!’
Vị Larry tiên sinh này rất có quan hệ, mà cái công ty này không phải công ty mạnh mẽ nhất trong lĩnh vực tên lửa, nên vẫn có thể mua lại.
“Larry? Là ai vậy? Không phải ông chủ của Oracle chứ?”
Tạ Diệu Quang ở bên cạnh lại ngây người.
Anh ta cảm giác như mình đã tê dại rồi, rốt cuộc người anh em này có bao nhiêu tiền, có bao nhiêu công ty, lại quen biết bao nhiêu nhân vật lớn chứ!
“Là ông ấy!” Diệp Mặc cười nói: “Chúng ta đi lên trước đi! Tạ tiếu, anh chờ ở đây một lát nhé.”
“Được!” Tạ Diệu Quang đờ đẫn đáp lời.
Anh ta cũng không muốn đi lên, nhìn cảnh trái ôm phải ấp của người anh em này, như vậy chỉ làm cho anh ta càng thấy khó chịu hơn mà thôi.
“Tên này rốt cuộc có bao nhiêu tiền?”
Chờ người đi lên, Tạ Diệu Quang trở về chỗ ghế sô pha, sắc mặt có hơi khó coi.
Phất tay là vài tỷ đô la, mua một công ty khoa học kỹ thuật không kiếm được tiền, chỉ là thấy nó thú vị, con bà nó, quá làm cho người ta đỏ mắt mà!
Còn cả những mỹ nữ kia. . .
Tạ Diệu Quang càng nghĩ càng giận, sắc mặt âm trầm như chảy nước.
Anh ta nghĩ đến kế hoạch tối này, lúc này tâm trạng mới khá hơn một chút.
Lạch cạch.
Diệp Mặc đóng cửa lại, lấy hành lý ra, sửa sang lại một chút, rồi mới đi rửa mặt.
Hoa quốc đã là rạng sáng, nên Diệp Mặc không gọi điện thoại, mà chỉ gửi tin nhắn báo bình an.
Hắn ngồi xuống ghế sô pha, cổ tay run lên một cái, một chùm sáng bắn ra.
Ngay sau đó, các loại ghi âm điện thoại, website, screenshots tin tức hiện lên như bom nổ, tất cả đều có quan hệ đến hắn.
“Náo nhiệt thật!”
Hắn còn chưa hạ cạnh thì bên này đã rất náo nhiệt rồi, cũng không chỉ có mỗi Huyết Diễm là muốn gây bất lợi cho hắn, mà còn có không ít thế lực khác.
Hắn cũng đã dự liệu được tình hình này trước khi đến đây rồi.
Hắn không ngờ là, Tống tiểu thư lại ở chỗ này, nhưng mà cũng không ảnh hưởng gì cả.
Hắn đã cân nhắc qua rồi, chuyến đi này sẽ nguy hiểm hơn chuyến đi trước, cho nên tất cả mọi người đều ở trong khách sạn đi, bao quát cả đám vệ sĩ cũng vậy, mỗi khi ra ngoài chỉ mang theo một mình đội trưởng Đường là được.
Còn về phần an nguy của bị thiếu gia nhà họ Tạ kia, thì căn bản là không nằm trong phạm vi cân nhắc của Diệp Mặc.
Mà mục tiêu lần này, chủ yếu là Huyết Diễm, dụ bọn họ ra, sau đó tiêu diệt.
Nhìn quét qua tin tức do Siêu Não cung cấp, ghi nhớ toàn bộ vào trong đại não, sau đó lại trầm tư một lát, liền có một kế hoạch đại khái.
Một lát sau, Diệp Mặc đứng dậy mở cửa, gọi đội trưởng đội vệ sĩ qua, phân phó vài chuyện, rồi gõ cửa phòng đội trưởng Đường.
“Sao thế? Sắp đi ra ngoài à?”
Đường Nguyệt Dao thò đầu ra, nàng liếc mắt nhìn về phía gian phòng của vị Tống tiểu thư kia, rồi mới quay sang nhìn Diệp Mặc.
Diệp Mặc cười nói: “Lát nữa, nếu như cô buồn ngủ thì có thể ngủ một lát.”
“Tôi không buồn ngủ!” Nàng lắc đầu, hình như lại nghe thấy tiếng động gì đó, nên lại thò đầu ra, nhìn qua một bên, đúng lúc nhìn thấy bên đó mở cửa ra.
Người ở bên trong liếc mắt nhìn ra ngoài một cái, rồi lại đóng cửa lại.
Đường Nguyệt Dao phồng má lên, chua xót nói: “Tình nhân cũ của anh tìm kìa!’
Diệp Mặc bật cười: “Tình nhân cũ cái gì chứ!’
Nàng liếc mắt nhìn Diệp Mặc, hừ nói: “Không phải sao?”
“Anh đi tìm cô ấy trước đi! Lát nữa hãy đến tìm tôi!”
Nàng bĩu môi một cái, rụt người vào trong, rồi đóng cửa lại.
Nàng cũng không có vào nhà, mà đứng ở cửa để lắng nghe một lúc, khi nghe thấy Diệp Mặc thực sự đi qua đó, còn nhỏ giọng trò chuyện gì đó, thì nàng liền hừ một tiếng, rồi thở phì phò mà quay người đi vào nhà.
Nàng cảm thấy rất không thoải mái, cái tên này đi đến đâu là có một đám phụ nữ đi theo đến đó, lần trước cũng giống như vậy.
Lần này thì, mặc dù là người quen biết cũ, nhưng thân phận của đối phương làm cho nàng cảm nhận được mối uy hiếp rất lớn, họ Tống này không phải con hồ ly tinh họ Hoàng kia có thể so sánh, nàng căn bản là không khống chế nổi.
Nếu như đối phương thật sự chui lên giường Diệp Mặc, nàng cũng không ngăn được!
“Thật là phiền!”
“Quên đi, mặc kệ, ai muốn chui thì chui! Liên quan rắm gì đến mình!’
Nàng suy nghĩ lung tung một lát, lại cào đầu, chỉ cảm thấy cực kỳ phiền não.