Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1632 - Chương 1633. Hoàng Khả Hinh: Hết Hy Vọng!

Chương 1633. Hoàng Khả Hinh: Hết hy vọng!
Chương 1633. Hoàng Khả Hinh: Hết hy vọng!

Hoàng Khả Hinh vừa ngâm nga bài hát, vừa vui vẻ kéo hành lý đi lên lầu, đi đến gian phòng của mình.

Nàng cất hành lý xong, nhịn không được mà ngáp một cái.

“Có hơi buồn ngủ rồi!”

Có điều, nàng không ngủ, mà thu dọn một chút rồi đi ra ngoài, nàng phải đi tìm hiểu tình hình đã, xem chủ tịch đang ở tầng nào, phòng nào, như vậy thì mới có cơ hội lẻn vào trong.

“A! Hàn tiểu thư!”

Hoàng Khả Hinh đi được vài bước, đúng lúc nhìn thấy một bóng người ở cuối hành lang, nàng ngẩng đầu lên nhìn, không phải cô em đeo kính kia sao! Hình như là vừa ăn cơm xong rồi trở về phòng.

Hoàng Khả Hinh tiến lên đón, trên mặt lộ nụ cười lấy lòng.

“Hàn tiểu thư, cô biết chủ tịch ở phòng nào không? Vị Đường tiểu thư kia đâu? Cái gì? Ở phòng bên cạnh á? Đáng giận!” Hoàng Khả Hinh lên tiếng hỏi xong, lại không khỏi siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.

Con mụ thối tha này lại đề phòng mình.

Nhưng nàng không tin, con mụ này có thể đề phòng cả ngày, chắc chắn là nàng sẽ có cơ hội.

“Tôi nói cho cô một chuyện, cô tuyệt đối không tin được là tôi đã nhìn thấy ai đâu! Chính là vị đại mỹ nữ nhà tài phiệt của nước H kia, thì ra cô ấy cũng quen biết với chủ tịch của chúng ta, cô ấy cũng ở bên trên, cạnh phòng ở chủ tịch!”

Hàn Tâm Nhuế đẩy mắt kính, trên gương mặt xinh đẹp bỗng nhiên lộ ra vẻ hưng phấn, lại lấy điện thoại ra để cho Hoàng Khả Hinh xem ảnh.

“A?”

Hoàng Khả Hinh há hốc miệng, sửng sốt một lát, có chút không kịp phản ứng.

Cô em mắt kính này đang nói cái gì vậy?

Vị thiên kim tài phiệt này rất nổi tiếng, đương nhiên nàng cũng biết.

Thế nhưng mà, tại sao vị này lại quen chủ tịch, hơn nữa còn ở lại nơi này, lại còn là ở bên cạnh nữa, sẽ không phải là. . .?

Đôi mắt đẹp của nàng trợn tròn, hoàn toàn không thể tin nổi.

Vị Sakeko tiểu thư lần trước đã ép nàng không dám lên tiếng rồi, bây giờ còn có một người lợi hại hơn?

Vậy mình còn cơ hội sao?

Nàng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể run lên một cái, dụng phải vách tường ở bên phải, trong lòng đã tràn đầy tuyệt vọng.

Cái họ Đường kia chỉ là một vệ sĩ quèn, nàng không sợ chút nào, thậm chí còn dám mắng thẳng mặt luôn, nhưng người phụ nữ họ Tống này lại có thân phận quá cao.

Hơn nữa, người ta lại còn xinh đẹp hơn mình, có bản lĩnh hơn mình, chỉ chút đạo hạnh này của mình, nào có tranh nổi chứ!

Haiz!

Hoàng Khả Hinh dựa vào tường, vô lực thở dài, nàng cảm thấy tất cả hy vọng đều tan vỡ rồi, hoàn toàn không còn chút hy vọng nào.

“Xong! Xong đời!”

Nàng không ngừng lẩm bẩm, sắc mặt suy sụp.

“Hoàng tiểu thư, cô sao thế? Mà hình như vị họ Tống kia có ý với chủ tịch của chúng ta đấy, hình như hai người còn có chuyện xưa!”

“A! Hoàng tiểu thư, cô không có chuyện gì thật à? Sao sắc mặt cô lại khó coi như vậy?”

Hoàng Khả Hinh khoát tay, cố nặn ra một nụ cười tươi: “Không. . . không có gì!”

Nàng quay người, hoảng hốt đi về phòng của mình, trên gương mặt xinh đẹp kia đã không còn sức sống.

Hoàng Khả Hinh đóng cửa lại, đi đến bên giường rồi ngã quỵ xuống, vùi mặt vào trong chăn, lại không ngừng than thở.

“Hoàng tiểu thư sao thế nhỉ?” Hàn Tâm Nhuế buồn bực lẩm bẩm vài câu, lại lắc đầu một cái, rồi trực tiếp trở về phòng của mình.

Đại sảnh khách sạn, Tạ Diệu Quang nhìn thấy Diệp Mặc đi xuống, phía sau còn có một bóng người xinh đẹp, anh ta hơi giật mình, kinh ngạc nói: “Người anh em, anh chỉ đưa một mình cô ấy theo thôi à?”

Người anh em này mang theo rất nhiều vệ sĩ cơ mà, tại sao chỉ đưa một người theo, hết lần này đến lần khác còn là một bình hoa?

Đây không phải tìm vệ sĩ, mà đơn giản chính là tán gái!

Người anh em này thật là, không biết bên này rất nguy hiểm sao!

Nhưng mà cũng tốt, như vậy thì kế hoạch của mình sẽ càng thuận lợi hơn.

“Người anh em, đi ăn cơm trước đi! Sau đó lại đi dạo, tối nay tôi sẽ dẫn anh đi chơi, tất cả đều an bài xong, đảm bảo anh sẽ hài lòng! Đi thôi!’

Tạ Diệu Quang vui cười hớn hở, vỗ vai Diệp Mặc một cái rồi đi ra ngoài.

“Người chiếc này đi! Chiếc phía sau là vệ sĩ của tôi, vệ sĩ nơi này đều đeo súng, không giống như ở trong nước, người anh em, chơi súng bao giờ chưa?”

Diệp Mặc lắc đầu: “Chưa!”

Tạ Diệu Quang ngồi vào chiếc MPV, cười nói: “Vậy thì quá đáng tiếc, hôm khác tôi sẽ dẫn anh đi chơi, đàn ông mà, phải chơi súng chứ! Đường tiểu thư, cô đã sờ vào súng chưa? Trình độ chơi súng thế nào?”

Đường Nguyệt Dao chỉ lạnh lùng liếc qua, cũng lười để ý.

Tạ Diệu Quang hơi há miệng, lại cười khan một tiếng, rồi quay sang bên phía Diệp Mặc, lấy điện thoại di động ra, rồi đưa ảnh mỹ nữ cho Diệp Mặc xem.

“Người anh em, anh xem xem thích phong cách nào, tôi sẽ sắp xếp cho anh, thích mấy cô da trắng này không? Hay là mấy cô em da đen này. . .”

“Khụ khụ!” Diệp Mặc đảo mắt nhìn qua, ho nhẹ một tiếng, rồi liếc mắt nhìn về phía đội trưởng Đường ở bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Không cần sắp xếp cái này, không thích hợp.”

Tạ Diệu Quang cười nói: “Cái này có gì mà không thích hợp, anh yên tâm, rất sạch sẽ, người ta còn có giấy chứng nhận nữa, tôi còn có thể hại anh sao?”

Một bên, khóe miệng của Đường Nguyệt Dao co quắp một cái, lại hung hăng lườm qua.

Hết chương 1633.
Bình Luận (0)
Comment