Tạ Diệu Quang nhìn hai bên một chút, ngượng ngùng nói: “Được được được, tôi không an bài cái này nữa, buổi tối chỉ uống rượu, gọi thêm vài cô nàng lên tiếp rượu cho vui vẻ là được rồi.”
Người anh em này cũng thật là, đi ra ngoài chơi còn dẫn phụ nữ theo làm gì.
Anh ta quay sang nói với tài xế: “Đi đi, đi ăn cơm!’
Khoảng tầm 10 phút sau, xe đi vào bãi đỗ xe dưới hầm của một tòa nhà cao tầng, mấy người đi lên tầng cao nhất, ăn một bữa pháp, ở trên bàn cơm, Tạ Diệu Quang nói rất nhiều, không ngừng chém gió về trình độ học vấn của mình, và đủ loại kinh nghiệm dạo chơi thế giới.
Sau khi ăn cơm xong, đã là sáu giờ hơn.
Mọi người đi dạo quảng trường Thời Đại một lúc, rồi lái xe đi đến một quán bar.
“Nơi này là nơi hot nhất New York về đêm, có rất nhiều người nổi tiếng, chất lượng gái cũng rất cao, tôi đã đặt bàn rồi, đi thôi!”
Tạ Diệu Quang dẫn đầu đi vào, nhìn dáng vẻ quen thuộc này, hiển nhiên là khách quen ở chỗ này.
“Tôi đặt bàn rồi, vị trí tốt nhất, thú vị hơn bên ngoài nhiều.”
Mấy người đi đến một khu ghế dài, ngồi xuống, Tạ Diệu Quang liền vẫy tay một cái, chọn mấy loại rượu đắt tiền nhất: “Người anh em, tửu lượng thế nào?”
“Tạm được!”
Diệp Mặc mỉm cười, vừa ngồi vừa đảo mắt nhìn quanh một lượt.
Quán bar ở nước ngoài tương đối khác biệt, không chỉ nội thất và cả bầu không khí cũng khác với trong nước.
Chỉ là nhìn thấy rất nhiều người có màu da khác nhau, nên có hơi không quen.
“Tối nay không say không về!”
Tạ Diệu Quang cười ha ha một tiếng, khoát tay gọi nhân viên quán bar đến, rỉ tai vài câu, một lát sau, liền có một đám các cô nàng ăn mặc mát mẻ và trang điểm lộng lẫy đi đến.
Quét mắt nhìn qua, màu da nào cũng có.
“Nào nào nào, ngồi hết đi!”
Tạ Diệu Quang đứng dậy, nhiệt tình vẫy tay một cái: “Mấy người các cô qua bên kia ngồi, chiêu đãi vị này cho tốt! Chắc các cô cũng biết vị này là ai nhỉ! Thủ phủ của Hoa quốc! Tài sản lên đến một hai trăm tỷ đô la!”
Đám cô nàng vừa nghe đến đây, hai mắt đều sáng lên, rồi tranh nhau lao về bên đó.
Người ngọc cao ngạo ở bên cạnh nhìn thấy thế, sắc mặt liền trầm xuống, nàng cắn răng, chuyển mông một cái, lập tức chiếm luôn vị trí ở bên cạnh Diệp Mặc.
Nàng tiến tới, áp vào bên tai Diệp Mặc, cảnh cáo: “Anh chú ý một chút cho tôi! Đừng có làm loạn, tôi là đang lo lắng cho hình tượng của anh, nếu như bị người chụp ảnh rồi truyền lên mạng, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của anh, anh muốn để cho Tô Thiên Hậu biết sao?”
Người ngọc ở bên cạnh mở miệng nói chuyện, thổi những hơi thở ấm áp vào tai hắn.
Làm cho tâm thần Diệp Mặc rung động.
“Tôi biết!” Diệp Mặc hơi liếc nhìn khuôn mặt nàng một cái.”
Một cô gái tóc vàng mắt xanh, dáng người nóng bóng ngồi xuống bên cạnh, sau đó hung hăng dán vào thân thể Diệp Mặc.
Đường Nguyệt Dao nhất thời cau mày, nàng liền nắm tay của Diệp Mặc, rồi kéo về phía mình: “Qua đây, đừng có dán sát như vậy!”
Tạ Diệu Quang thấy thế liền nhếch miệng lên.
Vị Đường tiểu thư này, quản cũng quá rộng rồi!
“Đường tiểu thư, tửu lượng của cô thế nào, tôi mời cô một ly nhé?”
Tạ Diệu Quang thả hai vị mỹ nữ ở hai bên ra, đứng lên, mở một chai rượu, rót một ly rồi đưa qua.
Đường Nguyệt Dao đứng dậy, cầm ly rượu: “Mạnh hơn anh là cái chắc.”
“A!” Tạ Diệu Quang ngây ra một lát, lại thấy vui vẻ.
Vị Đường tiểu thư này, khẩu khí không nhỏ nha!
Tạ Diệu Quang mình, quanh năm trà trộn trong các quán bar, tửu lượng cũng khá cao, người bình thường không phải đối thủ của mình, chứ đừng nói là một vị mỹ nữ nũng nịu như này.
Sợ rằng chỉ uống mấy vòng là gục luôn rồi ý chứ!
“Cạn!” Tạ Diệu Quang tự rót cho mình một ly, giơ cao lên để ra hiệu, rồi uống một hơi cạn sạch.
Anh ta lại rót thêm một ly, đưa về phía Diệp Mặc: “Người anh em, nào, tôi mời anh một ly!”
Diệp Mặc cầm ly rượu, cụng một cái rồi cũng uống cạn sạch.
Tạ Diệu Quang uống vài ly rồi mới ngồi xuống, lại bắt đầu trái ôm phải ấp, cái dáng vẻ thành thạo này, vừa nhìn đã biết là một tay ăn chơi.
“Diệp tiên sinh!”
Vị mỹ nữ tóc vàng mắt xanh ở bên cạnh Diệp Mặc cũng cầm ly rượu lên, rồi tiến sát vào bên ngoài Diệp Mặc, trên người nàng còn có một mùi nước hoa rất nồng đậm.
Diệp Mặc mỉm cười, rồi uống một ly với nàng.
Hắn lại quan sát một phen, rồi nhướn mày lên.
Gái tây tóc vàng mắt xanh, công nhận là có một loại phong tinh khác biệt, trông vẫn rất đẹp.
Người ngọc cao ngạo ở bên cạnh vừa ngồi xuống, lại tiến lại gần, áp vào bên tai Diệp Mặc, hừ nhẹ nói, trong giọng nói còn lộ ra vẻ ghen tuông mãnh miệt: “Cô ta đẹp không!”
Diệp Mặc lúng túng nói: “Khụ khụ! Bình thường!”
Đường Nguyệt Dao mấp máy môi đỏ, không lên tiếng nữa, tự rót cho mình một ly, rồi buồn bực uống.
Diệp Mặc uống một hớp rượu, đưa mắt nhìn về phía sàn nhảy ở cách đó không xa, mỉm cười nhìn đám thanh niên nam nữ đang nhảy nhót kia.
Hắn vẫn luôn không thích bầu không khí này, hoàn toàn không phù hợp với tính cách của hắn, nhưng thỉnh thoảng đi qua ngồi một lát cũng không tệ lắm.