Ngồi một lúc, một chai rượu đã thấy đáy, Diệp Mặc lại vẫy tay, để người đưa thêm một chai rượu nữa lên, rồi rót cho mình.
Hắn vừa cầm ly rượu lên, ánh mắt liếc nhìn qua đám người, chỉ thấy một bóng người ở phía xa xa, là một cô gái châu Á mặc váy đen, trang điểm khá đậm đặc, khí chất yêu mị mà thành thục.
Nàng cầm ly rượu đi xuyên qua đám người, gương mặt xinh đẹp mà mị hoặc nhìn trái ngó phải, dáng vẻ như đang lơ đãng.
Khi đi đến trước ghế dài, nàng liền dừng lại, ánh mắt quét qua, băn khoăn một phen, liền rơi xuống gương mặt đẹp trai tuấn mỹ kia.
Nàng không nhịn được mà liếm môi đỏ một cái, trong mắt lóe lên một tia sáng rực rỡ.
Anh chàng này còn đẹp trai hơn cả trong ảnh nữa!
Thật sự là không đành lòng mà!
Thế nhưng mà, ai bảo người này nghịch ngợm như vậy chứ, đã làm sai thì đương nhiên phải chịu trừng phạt rồi.
Cộc cộc!
Nàng giẫm lên giày cao gót, đi về phía ghế dài, tiếp đó liền bị mấy vị vệ sĩ cản lại.
Tạ Diệu Quang vội vàng bảo đám vệ sĩ dừng lại: “A! Để cho cô ấy đến! Người ta là mỹ nữ, các anh chặn lại làm gì!”
Anh ta đánh giá người đến, ánh mắt đảo qua những đường cong bay bổng kia, còn cả gương mặt thành thục và yêu mị này, hai mắt của anh ta liền trở nên nóng rực.
Nhìn tuổi tác có vẻ hơi lớn, nhưng điểm này không ảnh hưởng đến sức quyến rũ của nàng, trái lại còn càng có một loại mị lực thành thục, loại khí chất yêu mị kia cũng càng mãnh liệt hơn.
Tạ Diệu Quang đứng dậy, nói: “Mỹ nữ, làm quen một chút? Cô là người ở đâu thế?”
Cô gái cười quyến rũ nói: “Là người Hoa!”
“A a! Đúng là có duyên!” Tạ Diệu Quang cười to, cầm ly rượu lên, đưa qua: “Cạn một ly trước nhé!”
“Được!” Tại Hồng Mị vui vẻ lên tiếng, gật đầu một cái, rồi cầm ly rượu trong tay.
Tạ gia ở Nam Dương.
Nàng đánh giá người thanh niên này một chút, đáy mắt lóe lên một tia khinh bỉ.
Tên này là một công tử ăn chơi tiêu chuẩn, không có bao nhiêu bản lĩnh, chỉ biết ăn uống chơi đùa và tán gái.
Nàng uống cạn một ly, sau đó mỉm cười, ánh mắt chuyển qua người thanh niên đẹp trai kia, chớp mắt vài cái, chuyển qua một ánh mắt trêu chọc.
“Nếu như tôi không nhìn nhầm, thì vị này là Diệp thủ phủ nhỉ!”
Nàng cười xinh đẹp nói: “Không ngờ lại có thể gặp được Diệp thủ phủ đại danh đỉnh đỉnh ở chỗ này, thật sự là trùng hợp! Diệp tiên sinh, anh có thể nể mặt uống một ly không?” Nàng cầm chai rượu ở trên bàn, rót cho mình một lý, rồi cười khanh khách.
“Đương nhiên!” Diệp Mặc mỉm cười, giơ ly rượu lên.
Ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nàng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm.
“Diệp tiên sinh, phẩm vị của anh không tệ nha!”
Tại Hồng Mị uống xong ly rượu liền nhìn hai bên một chút, liền nở nụ cười ranh mãnh, ánh mắt đảo qua một vòng, liền rơi vào trên người người ngọc cao ngạo kia, quan sát tỉ mỉ một phen.
Đây chính là vị cao thủ kia à!
Nhìn qua thì tuổi không lớn, lại là một đại mỹ nữ nũng nịu, nhưng nào có ai có thể ngờ được, vị này là một cao thủ cực kỳ nổi tiếng, còn được là truyền kỳ.
Chưa từng thất bại lần nào khi ở nước ngoài, trở về nước thì đánh cho đám tông sư kia chạy té khói, một trận chiến danh chấn giang hồ.
Nàng thật sự rất tò mò về lai lịch của vị này, sư thừa nhà nào, lại có bản lĩnh như thế nào, mạnh hơn hay yếu hơn truyền nhân của Miêu Cương như nàng đây?
Đường Nguyệt Dao vừa ngước mắt lên xem, nhất thời cau mày lại, trực giác của nàng nói cho nàng biết, người phụ nữ ở trước mặt này không đúng lắm, dường như không hề đơn giản chút nào.
“Diệp tiên sinh, vị này là. . .?” Tại Hồng Mị giơ ngón tay lên, cười nói: “Xinh đẹp như vậy, chắc là bạn gái của Diệp tiên sinh rồi nhỉ?”
Diệp Mặc nói: “Vệ sĩ!”
“A! Vệ sĩ à! Đúng là không tầm thường nhỉ! Vị tiểu thư này, chúng ta uống một ly nha!” Tại Hồng Mị mỉm cười, cầm ly rượu của đối phương lên, rót đầy rồi đưa qua.
Đường Nguyệt Dao hơi nhướn mày, nhưng vẫn đưa tay qua nhận.
“Cô ấy không uống được nữa, để tôi uống thay cho!’
Lúc này, một bàn tay trắng nõn và thon dài đã xuất hiện ở trước mặt nàng, tiếp nhận lấy ly rượu kia.
Đường Nguyệt Dao nhất thời ngạc nhiên.
Nàng không uống được từ bao giờ vậy, vẫn còn sớm mà! Với tửu lượng của nàng, uống thêm vài chai nữa cũng không có vấn đề gì.
Tại Hồng Mị cũng ngẩn ra một chút, nàng cũng hơi bất ngờ, nhưng lại phản ứng rất nhanh, mỉm cười nói: “Được, vậy thì Diệp tiên sinh uống thay cô ấy đi.”
“Vậy. . . Diệp tiên sinh, tôi sẽ không quấy rầy nữa, nếu chúng ta có duyên thì sẽ gặp lại thôi!”
Tại Hồng Mị uống rượu xong liền lắc lắc ly rượu, nở nụ cười xinh đẹp, rồi quay người rời đi.
Đi được một đoạn, chui vào trong đám người xong, sắc mặt nàng liền trầm xuống, có chút ảo não, thế mà anh ta lại uống chén rượu kia, lãng phí mất độc của nàng.
Nhưng mà cũng không sao, dù cho không hạ độc được, thì nàng cũng có biện pháp để đối phó người phụ nữ kia.
Nàng đặt ly rượu xuống một bàn ở bên cạnh, rồi bước nhanh ra khỏi quán bar.