Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1635 - Chương 1636. Đường Nguyệt Dao: Đều Là Lỗi Của Hắn!

Chương 1636. Đường Nguyệt Dao: Đều là lỗi của hắn!
Chương 1636. Đường Nguyệt Dao: Đều là lỗi của hắn!

Bên ngoài quán bar.

Có một chiếc xe taxi cũ nát đang dừng lại ở một góc đường.

Trong xe có một đám người da đen.

Một tên da đen đứng lên, cầm hai tấm ảnh chụp, chia cho mọi người xem: “Nhìn kỹ chưa! Đây là người thuê, lát nữa nhớ chú ý một chút, nếu như làm người thuê bị thương thì chúng ta không lấy được xu nào đâu, còn đây là mục tiêu của chúng ta, chờ lát đều tập trung vào người này, nhưng mà không cần làm người này bị thương, hiểu chưa?”

“Mẹ kiếp!”

Một người tiến đến trước hai tấm ảnh, nheo mắt lại để nhìn kỹ một chút, khuôn mặt co quắp vài cái: “Nhìn không khác nhau là mấy! Đám người châu Á này đều giống hệt nhau!”

“Đúng vậy!”

Đám người còn lại cũng phụ họa theo.

Bọn họ đều không phân biệt được khuôn mặt châu Á, cảm giác đều không khác mấy.

Người cầm đầu kia trừng mắt, tức giận nói: “Vậy thì nhìn kỹ vào, tất đều phải nhớ kỹ, cái người này đẹp trai hơn, lát nữa cứ tập trung vào người này là được.”

Anh ta trở lại chỗ ngồi, móc một khẩu súng ngắn ở sau lưng ra để kiểm tra một chút.

Thần sắc của anh ta cũng hơi nhẹ nhàng.

Hành động ngày hôm nay, chỉ là nói suông để dọa người một chút thôi, có thể nói là cực kỳ đơn giản, đám người châu Á này đều chưa nhìn thấy súng, có lẽ nghe thấy tiếng súng còn sợ đến tè ra quần luôn.

Nhiệm vụ này vô cùng đơn giản, nhưng người thuê lại đưa không ít tiền, đám người châu Á này thật sự là kẻ ngốc nhiều tiền!

Với cái giá tiền này, đã có thể mua vài cái mạng rồi!

Mọi người đợi thêm một lát, anh ta liền nhận được một tin nhắn, tập trung tinh thần hô lên: “Sắp ra rồi!”

Đám người trong xe đều cầm khăn trùm đầu rồi đeo lên, lại móc súng ngắn ra, chuẩn bị làm một vố.

Lúc này, trong quán bar, Tạ Diệu Quang đang khoác vai Diệp Mặc, đi ra ngoài dưới sự bảo vệ của đám vệ sĩ.

“Cô nàng vừa nãy cũng ổn phết nhỉ! Tuy rằng hơi nhiều tuổi, nhưng vẫn rất có hương vị, tôi còn đang hối hận vì lúc nãy không xin phương thức liên lạc đây!”

Gương mặt của Tạ Diệu Quang đã hơi đỏ, tất cả hứng thú đều tập trung vào mỹ nữ lúc nãy.

Khi đi ra đến cửa, anh ta hơi dừng lại một chút, quét mắt nhìn qua chung quanh, rồi lại nhìn người anh em ở bên cạnh này, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không dễ phát hiện.

Anh ta đã không nhịn được khi nghĩ đến dáng vẻ người anh em này bị dọa cho tè ra quần rồi.

Ai bảo tên này đẹp trai hơn mình, nhiều tiền hơn mình, tốt số hơn mình chứ!

Không trêu đùa một phen thì làm sao có thể hả giận được!

Tạ Diệu Quang cười cởi mở, vỗ vai của Diệp Mặc, dẫn đầu đi ra ngoài.

“Xe ở bên kia, người anh em, đi, tôi đưa anh trở về!”

Anh ta muốn kéo dài một khoảng cách, tránh cho khỏi bị ảnh hưởng đến mình.

Chiếc xe taxi ở cách đó không xa vừa mở cửa, một đám người da đen nhảy xuống xe, tên dẫn đầu giơ súng trong tay lên, đang định bắn một phát súng lên trời.

“Đoàng!”

Nhưng đúng lúc này, một tiếng đoàng rất to vang lên.

Tiếng súng này giống như tiếng sấm rền, làm cho màng nhĩ của anh ta run lên, đầu co lại, sắc mặt cũng biến đổi.

Con bà nó, súng ngắm à!

Hơn nữa, tay súng còn ở cách đây không xa!

Đây là chuyện gì thế này?

Đang yên đang lành, tại sao lại có tay bắn tỉa?

Anh ta hơi mờ mịt, sau đó lại bắt đầu lo lắng, trực giác nói cho anh ta biết chuyện này không ổn rồi.

Cửa quán bar, Diệp Mặc nghe thấy tiếng súng liền ngước mắt lên, quét mắt nhìn qua tòa nhà cao tầng ở đối diện, nhìn thấy một bóng người ở trên cửa sổ trên đó.

Cùng với. . . quỹ tích của viên đạn!

Viên đạn này không nhằm vào hắn, mà là nhằm vào Đường Nguyệt Dao ở bên cạnh.

Diệp Mặc quay người, bắt cánh tay của Đường Nguyệt Dao trong ánh mắt kinh ngạc của nàng, hắn kéo nàng về phía mình, nàng có hơi mờ mịt, cứ như vậy bị Diệp Mặc vào vào trong ngực.

Gương mặt nàng gối lên bờ vai rộng rãi của hắn, nàng còn ngửi được mùi thơm dễ chịu ở trên người Diệp Mặc, nó xông thẳng vào mũi, thấm vào tim gan.

Đầu nàng ong lên một tiếng.

Tay vô thức ôm chặt lấy vòng eo của Diệp Mặc.

Ngay sau đó, viên đạn lướt qua bên cạnh nàng, đánh vào trên tường.

Tạ Diệu Quang ở phía trước cũng co đầu rụt cổ lại, anh ta cũng sợ hết hồn.

Âm thanh này cũng quá kinh người rồi, còn nữa, tại sao lại bắn thẳng vào bọn họ chứ, quá nguy hiểm mà, đám người kia có biết làm việc hay không?

Tạ Diệu Quang cảm thấy phải mắng đám người kia một trận, lại quay người qua, muốn nhìn dáng vẻ sợ hãi của người anh em kia, nhưng cảnh tượng đập vào mắt làm cho anh ta ngây ngẩn cả người.

Người anh em này vẫn bình tĩnh và ung dung như không có gì xảy ra, lại còn ôm mỹ nữ vào ngực, có thể nói là rất biết hưởng thụ.

Trong khoảnh khắc này, khóe miệng Tạ Diệu Quang co quắp một cái.

Anh ta muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật không chịu nổi của tên này, nhìn thấy dáng vẻ tè ra quần, chứ không phải cái dáng vẻ tiêu sái phóng khoáng này.

Còn bình tĩnh để tán gái?

Hừ! Chờ lát nữa xem có thể bình tĩnh như vậy hay không!

Tạ Diệu Quang cắn răng một cái, chỉ cảm thấy muốn mắng người.

Giờ phút này, anh ta lại ước gì đám người kia mạnh tay hơn một chút, đục vài lỗ trên người tên này luôn.

Thình thịch, thình thịch!

Đường Nguyệt Dao cảm giác được trái tim của mình đang nhảy kịch liệt, ngửi mùi trên người Diệp Mặc, cảm nhận cái ôm của Diệp Mặc, làm cho nàng nhất thời không nỡ đẩy ra.

Toàn bộ cơ thể nàng đều có một loại cảm giác tê dại, nàng chưa từng cảm nhận được loại cảm giác này.

“Cẩn thận!”

Bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng của Diệp Mặc, làm cho tâm thần nàng chấn động, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, ý thức được tình hình bây giờ.

Đường Nguyệt Dao ơi Đường Nguyệt Dao, sao mày lại bất cẩn như vậy chứ!

Nàng lại bắt đầu tự trách.

Bình thường nàng rất tỉnh táo chứ không như vậy, nhưng hôm nay nàng lại thất thần trong tình cảnh nguy hiểm như vậy, còn chìm vào trong ôn nhu hương.

Tất cả đều là lỗi của tên khốn này!

Hết chương 1636.
Bình Luận (0)
Comment