Nàng tức giận hừ hừ, đẩy Diệp Mặc ra, lùi về sau một bước.
Vốn định lườm Diệp Mặc một cái, nhưng vừa ngẩng đầu lên, nàng không khỏi hoảng hốt khi chạm vào ánh mắt của Diệp Mặc, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, rồi quay mặt qua chỗ khác.
Nàng lần theo ký ức, đảo mắt qua phía tiếng súng truyền đến, nàng nhìn thấy một cái cửa sổ mở rộng ở tòa nhà cao tầng bên đối diện.
Tay súng vẫn còn ở đó.
Trong khoảnh khắc, lông tơ toàn thân nàng dựng lên, nàng liền giậm chân, tránh qua một bên, ngay sau đó, lại là một tiếng súng, đạn lướt qua người nàng.
Mục tiêu của đối phương là nàng!
Phát súng trước cũng là như vậy.
Kỳ lạ, tại sao lại hướng về phía mình, không phải là Diệp Mặc sao?
Đám người này không phải là Huyết Diễm sao?
Chẳng lẽ là kẻ thù cũ của mình?
Nhưng năm trước, nàng cũng có không ít kẻ thù, cặp anh em Billy và John đã bắt cóc Diệp Mặc, cũng chính là kẻ thù cũ của nàng.
Nhưng lúc này, rõ ràng là không có thời gian suy nghĩ nhiều, nàng nhìn quanh rồi đẩy đám người ra, lao về phía trước, núp ở sau một chiếc xe SUV.
Tay bắn tỉa không bắn được vào vị trí này.
Mà bởi vì tiếng súng vang lên, trước cửa quán bar đã loạn thành một đoàn, tất cả mọi người đều chạy vào bên trong, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng la hét chói tai.
Người ở trên đường cũng đã chạy tán loạn.
Mấy vệ sĩ liền vây quanh Tạ Diệu Quang, rồi cũng trốn ở sau xe, mà Tạ Diệu Quang bây giờ đang rất nghi ngờ và khó hiểu.
Phát súng vừa rồi, lại hướng về Đường đại mỹ nữ chứ không phải là tên kia, đây là chuyện gì thế này?
Đám người kia điên rồi à?
Cách đó không xa, mấy tên da đen kia đều liếc mắt nhìn nhau, mặt cả đám đều mờ mịt.
“Mẹ kiếp!”
Đây cmn là tình huống gì?
Bọn họ còn chưa ra tay cơ mà!
“Làm sao bây giờ?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía tên thủ lĩnh khi nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn bên đường.
Thủ lĩnh khẽ cắn môi, nói: “Tiếp tục, cầm tiền rồi, không thể không làm việc được! Chúng ta chính là người có uy tín!”
Anh ta nói xong, liền giơ súng lên, muốn chạy nhanh về phía trước.
Đúng lúc này, chỉ thấy có một chiếc MiniBus lao nhanh như chớp ở trên phố, chẳng mấy chốc đã đến nơi này, cửa xe vừa mở ra, một đám người mặc áo đen nhảy xuống, trên tay cả đám đều là súng tiểu liên.
“Shit!”
Tên thủ liền lập tức sợ hãi đến trợn tròn mắt lên, hét một tiếng rồi ôm đầu ngồi xổm, sợ hãi đến mức khẩu súng trong tay đã rơi xuống đất.
“Mả mẹ nó!”
Tạ Diệu Quang vừa thò đầu ra liền nhìn thấy cảnh này, anh ta bị dọa cho run rẩy, khuôn mặt cũng đã trắng bệch.
Rốt cuộc thì chuyện này là sao?
Tạ Diệu Quang ôm đầu, chợt nghe thấy tiếng súng vang lên, thân thể run lập cập, trong lòng điên cuồng hò hét.
Chuyện này không nên như vậy mà!
Anh ta chỉ mời một số người để trêu đùa họ Diệp này một chút thôi, cũng chỉ là vài tên lưu manh thôi, mà không phải đám người tội phạm võ trang đầy đủ và có cả súng tự động như này.
Tạch tạch tạch!
Tiếng súng điên cuồng, đạn bay tán luôn, đánh vào chiếc xe ở phía sau, chiếc xe lắc lư kịch liệt, gương cũng đã nổ tung.
Tình cảnh khủng bố như vậy, đã dọa cho anh ta hồn phi phách tán, bỗng nhiên, anh ta run lên một cái, bên dưới đã ướt sũng.
Tạ Diệu Quang cúi đầu nhìn qua, lập tức ngẩn ngơ, lại thẹn quá hóa giận, bắt đầu gào thét với đám vệ sĩ chung quanh: “Các người. . . đám phế vật này, mau bắn trả! Mau bắn chết bọn họ đi!”
Mấy cái vệ sĩ cũng ôm đầu, bọn họ cũng bị dọa cho sợ hãi rồi, căn bản là không để ý đến Tạ Diệu Quang.
Bọn họ chỉ có vài khẩu súng lúc, làm sao liều mạng với đối phương được?
“Anh đừng cử động!”
Đường Nguyệt Dao kéo Diệp Mặc, dặn dò một tiếng, rồi lại vội vàng quan sát tình hình chung quanh.
Nàng chậc một tiếng, cảm thấy có chút khó giải quyết.
Đám người này được vũ trang đến tận răng, áo chống đạn, súng tiểu liên, hỏa lực rất mạnh, trên đầu lại còn có tay bắn tỉa!
Không thể trốn vào quán bar được, mà có tay bắn tỉa nên xe cũng hỏng rồi, nàng đã thấy xe của phe mình đã bị bắn thành cái sàng rồi.
Nhưng mà trốn ở đây cũng không được, chẳng mấy chốc là đám người kia sẽ qua đấy, mà phải hai ba phút nữa thì cảnh sát mới đến.
Với hỏa lực của đối phương, cảnh sát bình thường sẽ không đối phó được.
“Đưa súng cho tôi!”
Nàng buông tay kéo Diệp Mặc ra, nhảy ra ngoài rồi lướt đến bên người đám vệ sĩ kia, sau đó giật một khẩu súng ở trong tay của một vị vệ sĩ đang sợ hãi.
Nàng ngửi thấy mùi gì đó, liền nhìn lướt qua vị công tử nhà họ Tạ kia, trong mắt lóe lên một tia khinh bỉ.
Đàn ông mà nhát gan như vậy à!
Tạ Diệu Quang cũng phát hiện được ánh mắt của nàng, mặt anh ta đỏ lên, vừa xấu hổ lại vừa giận dữ.
Anh ta tức giận hét lên: “Cô. . . cô cầm súng làm gì! Cô biết nổ súng sao?”
Đường Nguyệt Dao liếc mắt nhìn anh ta một cái, rồi cúi đầu kiểm tra súng, lại đưa tay bắn một phát về phía cửa sổ của tòa nhà cao tầng kia.
Sau đó nàng đứng lên, đoàng đoàng đoàng, vài tiếng súng vang lên, mấy tên áo đen kia hét lên một tiếng rồi ngã gục.
Đám vệ sĩ nhất thời trợn mắt há hốc mồm.