“Cái này. . .”
Tạ Diệu Quang cũng cẩn thận từng li từng tí mà thăm dò, miệng anh ta đã há hốc ra thành hình chữ O, đôi mắt cũng trợn trừng lên như sắp rụng ra.
Kỹ thuật bắn này. . . làm sao có thể!
Người phụ nữ này là quái vật sao?
Anh ta quay cái cổ cứng đờ lại, khiếp sợ nhìn mỹ nhân cao ngạo và lạnh lùng ở trước mặt, lại hoàn toàn không thể tin được, anh ta vẫn cho rằng đây là một bình hoa, nào ngờ lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ!
Đường Nguyệt Dao lại bắn một phát súng về phía cửa sổ để bức tay bắn tỉa lui vào, sau đó đứng dưng bắn thêm vài phát.
“Hết đạn! Đưa súng cho tôi!”
Nàng ngồi xổm xuống, ném khẩu súng này qua, rồi cướp lấy mấy khẩu súng còn lại, kiểm tra một chút rồi lại nhảy ra.
Đoàng đoàng!
Hai tiếng súng vang lên, một tên áo đen vừa thò đầu ra đã bị ăn ngay một phát súng vào giữa trán, máu tươi phun ra, rồi ngã quỵ về sau.
“Người phụ nữ này. . .”
Tạ Diệu Quang vừa sợ vừa giật mình, hai mắt trừng to, anh ta vẫn đang chìm trong nỗi sợ hãi, toàn thân run lẩy bẩy, răng cũng lập cập.
Đám vệ sĩ nhìn thấy đám người áo đen đã tử thương hơn phân nửa, lực chú ý cũng bị hấp dẫn về bên kia, cho nên bọn họ liền kéo Tạ Diệu Quang, muốn lao vào trong quán bar.
Bên trong đó có bảo vệ, lại nhiều người, chỉ cần trốn một chút, chờ cảnh sát đến là an toàn.
Nhưng bọn họ vừa định đứng dậy, liền nghe thấy những tiếng la hét ở bên trong truyền ra, có người điên cuồng chạy ra ngoài, tiếp đó là một biển người lao ra.
Thần sắc của tất cả mọi người đều vô cùng hoảng sợ, giống như là trong đó đã có chuyện gì đó vô cùng đáng sợ vậy.
Có người điên cuồng hét lên: “Côn trùng! Côn trùng đang ăn thịt người!”
Mọi người lao ra, chạy loạn khắp nơi, có người không cẩn thận nên ngã xuống, liền bị người ở phía sau giẫm lên, phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
“Đây. . . đây lại là chuyện gì?”
Tạ Diệu Quang mờ mịt nhìn cảnh tượng điên cuồng này, thân hình cũng run rẩy kịch liệt hơn vài phần.
“Ông chủ, đi! Đi nhanh lên!”
Vệ sĩ kéo Tạ Diệu Quang lên, muốn xâm nhập vào trong đám người, rồi nhân cơ hội này chạy trốn.
“Ai?”
Lúc này, một vệ sĩ nhìn thấy có một người đi đến ở trong đám người chạy loạn kia, đây là một cô gái châu Á mặc áo da màu đen, khuôn mặt lạnh lùng.
Trực giác của anh ta cảm thấy không đúng, trên người đối phương có sát khí!
Anh ta vô thức đưa tay rút súng, nhưng ngay sau đó mới ý thức được mình không còn súng, trong lòng nhất thời lộp bộp một tiếng.
Có điều, anh ta cũng không hoảng, bởi vì đây chỉ là một cô gái mà thôi, đối phương cũng không có súng, phát hiện này để cho anh ta trấn tĩnh lại.
Anh ta thấy đối phương trực tiếp đi qua, liền muốn tiến lên ngăn cản.
Lúc này, đối phương há miệng ra, chỉ thấy một mảnh ong ong vang lên, một chùm khói đen bay thẳng vào mặt của anh ta.
“Cái quỷ gì. . .”
Anh ta sửng sốt một chút, lại che mặt lại rồi hét thảm một tiếng, chỉ thấy có một loại côn trùng màu đen rất nhỏ nào đó, đang bò đầy mặt của anh ta, rất nhiều, rất rất nhiều.
Tạ Diệu Quang vừa đứng dậy, lại run lên rồi ngã ngồi xuống đất, anh ta đã bị dọa cho sắp vỡ mật rồi.
Anh ta run lên một cái, lại tè ra quần một lần nữa, nước tiểu làm quần ướt sũng, chảy xuống mặt đất, làm ướt một mảnh.
Anh ta cảm thấy mình sắp điên rồi!
Đây là tình huống gì chứ?
Mỹ nữ biết phun côn trùng từ miệng?
Còn có nhiều tay súng như vậy nữa, tất cả những chuyện này. . . là chuyện gì đây?
Cô gái châu Á đi đến gần rồi ngừng lại, lạnh nhạt quan sát công tử nhà họ Tạ này một phen, rồi quét mắt qua bên kia.
Ngay sau đó, lông mày hơi cau lại, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Vị thủ phủ trẻ tuổi kia không hoảng sợ chút nào, mà vẫn ung dung bình tĩnh như thường, đây hoàn toàn không phải là phản ứng của một người bình thường.
Phản ứng như vị công tử nhà họ Tạ này mới là bình thường.
Nàng nhìn một lúc liền quay người nhìn về phía chiếc xe ở cách đó không xa chứ không ra tay.
Một lát sau, cửa xe mở ra, một bóng người yểu điệu đi xuống, một bộ áo da bó sát người, phác họa ra những đường cong bay bổng và uyển chuyển của nàng, một gương mặt yêu mị, thành thục và vũ mị.
Giờ phút này, nàng không còn quyến rũ gợi cảm như khi còn ở trong quán bar, mà toàn thân nàng có một loại khí chất tà dị mà hắc ám.
“Cô . . . cô. . .”
Tạ Diệu Quang vừa ngước mắt lên, toàn thân lại run rẩy như gặp ma.
Người phụ nữ này, không phải là mỹ nữ lúc nãy sao!
Nhưng tại sao khí chất lại như là biến thành người khác rồi vậy?
Tại Hồng Mị đi đến gần, quét mắt nhìn qua vị công tử nhà họ Tạ này, chậc chậc lắc đầu: “Đứa nhỏ này, lại sợ đến mức này rồi! Chậc chậc! Thật là đáng thương!”
Sau đó, ánh mắt của nàng chuyển qua một bên.
Đôi mắt của nàng hiện lên một tia hoang mang và khó hiểu.
Rõ ràng là mình đã nhìn thấy người này uống chén rượu kia, hiện giờ anh ta phải vô cùng suy yếu, toàn thân bất lực mới đúng, tại sao vẫn không có chuyện gì?
Còn cả vẻ mặt bình tĩnh đến mức không bình thường này nữa!
Có thể là anh ta khá can đảm thôi!
Cũng đúng, nếu như không phải gan to bằng trời, thì làm sao dám đối nghịch với Huyết Diễm bọn họ, còn dám chạy đến New York để tìm cái chết!
“Diệp thủ phủ, chúng ta làm quen một chút đi!”
Nàng bĩu môi một cái, nở một nụ cười xinh đẹp.
Chỉ là nụ cười này có vài phần yêu dị, làm cho người ta sợ hãi.