Tại Hồng Mị cười nhạo, trêu ghẹo nói: “Cô còn lo lắng cho anh ta à? Tôi thấy cô nên lo lắng cho bản thân mình thì hơn!”
Nàng đột nhiên giơ tay lên, một bóng đen bay ra, đánh về phía cổ đối phương.
Khoảng cách quá gần, mà tốc độ của thứ này cũng quá nhanh, Đường Nguyệt Dao căn bản là không phản ứng kịp, nàng chỉ cảm thấy cổ mình nhói lên, giống như là có thứ gì đó cắn nát da thịt rồi chui vào.
“Không xong!”
Nàng thầm kêu một tiếng, đưa tay vỗ qua, nhưng đã chậm một bước.
Ngay sau đó, một loại cảm giác đau nhức đánh tới, làm cho thân thể của nàng hơi run lên, suýt nữa thì đứng không vững.
“Ha ha!”
Tại Hồng Mị thấy thế liền nở nụ cười đắc ý.
Cổ trùng nhập thể, người phụ nữ này chết chắc rồi!
Chẳng mấy chốc, lục phủ ngũ tạng sẽ bị cắn nát vụn, thất khiếu chảy máu mà chết.
“Cái gì mà truyền kỳ bất bại, cũng không hơn gì cái này, chỉ là không đụng tới tôi mà thôi! Mà cô cũng đen đủi thật, nhất định phải đi theo một ông chủ bốc đồng như vậy, lại đối nghịch với Huyết Diễm.”
“Cô yên tâm chết đi thôi! Tôi sẽ giữ lại mạng cho anh chàng đẹp trai kia, sau này anh ta chính là tôi tớ trung thành nhất của tôi.”
Tại Hồng Mị dương dương đắc ý nhìn về phía đối thủ.
Đường Nguyệt Dao khom người, cố nén loại cảm giác đau nhức kịch liệt kia, phẫn nộ quát lên: “Hừ! Nằm mơ đi!”
Tại Hồng Mị cười nhạo một tiếng, nói với vẻ khinh thường: “Ui, vẫn còn sức để nói cơ à! Để tôi xem cô có thể chống đến lúc nào!”
Nàng nghe thấy tiếng còi cảnh sát ở nơi xa xa thì hơi do dự một chút, liền tiến lên vài bước, chuẩn bị xử lý người phụ nữ này luôn, sau đó rời khỏi nơi này.
Cộc cộc!
Mới đi được hai bước, không biết vì sao mà mĩ mắt của nàng đột nhiên nhảy loạn, một loại cảm giác bất an xông thẳng lên đầu.
Là bổn mạng cổ ở trong cơ thể đang cảnh báo cho nàng.
“Chuyện gì thế này?”
Trong khi Tại Hồng Mị mờ mịt, Đường Nguyệt Dao bỗng nhiên ngẩng đầu, đột nhiên có một loại kim quang chói mắt lóe lên, giống như là sấm sét.
Là cặp mặt kia, bây giờ nó đang có thần mang lập lòe màu vàng, hoàn toàn hóa thành hai đôi mắt màu vàng kim lóng lánh, thần uy hiển hách, rung động nhân tâm.
Tại Hồng Mị trợn tròn mắt, bật thốt lên: “Đây. . . đây là. . .”
Nàng nhận ra loại sức mạnh này, thế nhưng mà, tại sao người này cũng có loại sức mạnh này, chẳng lẽ khối ngọc kia đã rơi vào trong tay người này rồi sao?
“Không xong!’
Ngay sau đó, sắc mặt nàng đột biến, trong đôi mắt trợn tròn kia đã lóe lên một tia sợ hãi.
Sưu!
Một tiếng xé gió sắc bén, bóng đen lóe lên, trong chớp mắt, đôi mắt vàng chói mắt kia đã đến trước mắt, ánh mắt hờ hững mà lạnh lẽo.
Bành!
Tại Hồng Mị còn chưa kịp phản ứng, nàng chỉ cảm thấy ngực đã ăn một trọng kích, có âm thanh gãy xương vang lên, phốc, nàng chỉ cảm thấy yết hầu ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.
Thân hình của nàng bay ngược ra ngoài như đạn pháo.
Thân hình Tại Hồng Mị rơi xuống đất, rồi lại ọe ra một ngụm máu tươi.
Nàng cảm thấy toàn thân mình đã mất tri giác, cơn đau đớn kịch liệt này đã vượt khỏi phạm vi chịu đựng của nàng, toàn bộ thân thể đều giống như tan ra thành từng mảnh, không có chút sức lực nào.
“Khụ khụ!”
Nàng lại ho khan, ọe ra từng ngụm máu tươi, vừa ọe vừa cố gắng bò dậy, bước chân lảo đà lảo đảo.
Đáng chết!
Nhất định là người phụ nữ này đã hấp thụ sức mạnh nằm trong khối ngọc kia.
Nàng ngàn tính vạn tính, nhưng lại không tính đến tình huống này.
Người phụ nữ này vốn đã có thân thủ rất lợi hại, lại thêm cỗ sức mạnh này, chính là như hổ thêm cánh, đơn đả độc đấu, một cổ sư như nàng không phải là đối thủ.
“Rút lui!”
Tại Hồng Mị quyết định rất nhanh, liền quay người chạy.
Bóng người kia vẫn đứng yên tại chỗ, không có đuổi theo, ngay sau đó lại quay người, lao về phía ngược lại.
Trong một hẻm nhỏ, Tạ Diệu Quang thở hổn hển, cuối cùng cũng đuổi kịp đội ngũ: “Người anh em, chờ tôi một chút! Mấy người chậm một chút, đừng quên, các người là vệ sĩ của tôi, là tôi thuê các người bảo vệ tôi!”
Sắc mặt anh ta vẫn trắng bệch, chưa thể tỉnh táo hoàn toàn.
Tất cả những chuyện tối hôm nay đều quá kinh khủng, nhất là mấy người phụ nữ quỷ dị kia, đang yên đang lành lại phun một đống côn trùng từ trong miệng ra.
Cái này không khoa học!
Tạ Diệu Quang dừng lại, dựa vào tường để thở một lúc, lúc này mới tỉnh táo lại một chút, lại cúi đầu nhìn chiếc quần ướt sũng của mình, trên mặt liền nóng bỏng.
Thật là mất mặt!
Người anh em này chẳng bị dọa sợ chút nào, mà một người nhiều tuổi hơn là mình lại sợ thành thế này, thật là quá mất mặt.
“Chạy xa như vậy rồi, chắc là bọn họ không đuổi theo đâu! Đã lâu như vậy rồi, chắc chắn cảnh sát cũng đến rồi, chúng ta an toàn rồi!”
Tạ Diệu Quang nhìn về phía sau, không thấy ai đuổi theo, liền thở phào một hơi.
“Người anh em, chuyện này. . . rốt cuộc chuyện này là chuyện gì? Những người kia là ai? Còn cả Đường tiểu thư nữa, tại sao cô ấy lại lợi hại như vậy? Một mình cô ấy ở lại có sao không?”
Diệp Mặc đáp: “Xem như là kẻ thù đi!’
Tạ Diệu Quang líu lưỡi: “Kẻ thù nào mà hung ác như thế?”
Người anh em này lại chọc phải kẻ thù đáng sợ như vậy từ bao giờ?
Còn nữa, tại sao người anh em này lại không sợ một chút nào?
Nếu như mình chọc phải kẻ thù đáng sợ như vậy, có lẽ là ngu cũng không ngon, ít nhất phải mời vài chục vệ sĩ, không, vài trăm mới được.