Tạ Diệu Quang nói thầm một lúc, bỗng nhiên lại cảm thấy hơi khó chịu, có phải mình bị lừa rồi hay không?
Rõ ràng là có kẻ thù, biết bị trả thù mà vẫn không nói cho mình biết, làm mình bị liên lụy suýt nữa mất mạng, người anh em này cũng không quá tử tế!
So sánh với người anh em này, mình vẫn còn quá lương thiện, chỉ tìm một đám lưu manh để dọa dẫm một chút mà thôi!
Diệp Mặc nói: “Một tổ chức tội phạm quốc tế!”
Tạ Diệu Quang nghe thế liền hít một hơi khí lạnh, tổ chức tội phạm quốc tế?
Vừa nghe đã thấy kinh khủng rồi.
Xem ra sau này phải tránh xa người anh em này ra mới tốt, tránh cho lại bị liên lụy vào.
“Tôi gọi điện thoại, gọi người đến đón chúng ta!”
Tạ Diệu Quang lấy điện thoại di động ra, đang định gọi điện thoại.
Lúc này, ánh mắt của anh ta bỗng nhiên liếc về nơi cách đó không xa, chỉ thấy ở đó có bóng người lóe lên, bọn họ đang nhảy trên tường cao để đi qua bên này.
Con bà nó. . .
Tạ Diệu Quang ngây người tại chỗ, tay cầm điện thoại cũng không nhúc nhích, giống như đã hóa đá.
“Ha ha ha!’
Theo một tiếng cười to, mấy bóng người lao từ xa đến gần.
Diệp Mặc thản nhiên nhìn qua, quan sát một phen, ánh mắt bình tĩnh như nước, không có chút gợn sóng nào.
Người vừa đến không phải là mấy cô gái chơi cổ của Phượng Đường kia, mà là một đám đàn ông cao to ngang tàng, người đi đầu khoảng tầm 40 tuổi, tướng mạo hung ác và lạnh lùng.
Đám người chạy đến gần, rồi đồng loạt nhảy xuống.
Tạ Diệu Quang và ba tên vệ sĩ còn lại thấy một màn này, chân đã run lên, suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất.
Đám người này lại là ai đây?
Vượt nóc băng tường, là cao thủ võ lâm sao?
Tạ Diệu Quang cảm giác như mình sắp điên rồi, từng lớp từng lớp thế này, có hết hay không.
Thủ lĩnh đạp xuống đất, chắp tay sau lưng, lạnh nhạt quan sát.
“Tên nhãi này vẫn bình tĩnh nhỉ, cậu biết lai lịch của chúng tôi không? Tại hạ là đường chủ mới của Ưng Đường, nhắc đến thì cũng là nhờ vào cậu, nếu như không có cậu hỗ trợ diệt trừ họ Diêu kia, thì sao tôi có thể ngồi vào vị trí này!”
“Tôi vẫn rất cảm kích cậu, có điều, chuyện nào đi chuyện đó, cậu chọc vào Huyết Diễm, hôm nay tôi phải cầm đầu cậu về để giao nộp!”
“Như vậy, tôi cũng có thể phục chúng, ngồi vững cái vị trí đường chủ này!”
“Đám người Phượng Đường kia khác với bọn tôi, mà tôi thấy người phụ nữ kia không định giết cậu nhỉ! Lẽ nào đã nhìn trúng tên mặt trắng nhỏ nhà cậu rồi à?”
“Chậc chậc! Đúng là rất đẹp trai, bảo sao đám đàn bà của Phượng Đường lại không nỡ giết cậu, lại để cho tôi tìm thấy cơ hội này!”
Khi nói đến đám người Phượng Đường kia, người này vô thức cau mày, hình như có hơi kiêng kị, lại quay người nhìn về phía sau, khi thấy không có ai thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Đám phụ nữ ở Phượng Đường rất biến thái, thủ đoạn âm tà quỷ dị, để cho anh ta rùng mình, nếu như làm cho người phụ nữ kia khó chịu, vậy anh ta cũng phải khó chịu rồi.
“A. . . Vị đại ca này, hảo hán này! Tôi. . . tôi không liên quan gì đến chuyện này! Tôi không liên quan gì đến chuyện này!” Tạ Diệu Quang rút cổ lại, yết ớt lên tiếng, vừa nói còn vừa lùi về một bên.
Người kia quét mắt nhìn qua, lạnh giọng nói: “Ôi! Tạ gia ở Nam Dương à! Dù sao chúng ta cũng không có thù gì, tạm thời tha cho cậu một mạng!”
“Hảo hán, đa tạ hảo hán! Đa tạ!”
Tạ Diệu Quang thở phào một hơi như chút được gánh nặng.
Nói xong lại lùi qua một bên, rúc vào góc tường.
Mấy tên vệ sĩ cũng đi theo, rúc thành một đoàn.
“Chỉ có vài người? Không còn à?”
Diệp Mặc duỗi cổ nhìn quanh một lượt, khi không nhìn thấy ai khác thì hắn hơi thất vọng.
“Hả?”
Thủ lĩnh hơi giật mình, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Vị thủ phủ trẻ tuổi này không sợ thì thôi đi, thế nào lại còn chê bọn họ ít người, lẽ nào đầu óc có vấn đề à? Hay là sợ đến choáng váng rồi?
Chỗ này đã không còn ai khác, vị cao thủ kia đã bị Phượng Đường chặn lại rồi, tám thành là không giữ được mạng.
Đám vệ sĩ còn lại thì ở khách sạn, không có cứu binh.
Thủ lĩnh cười khẩy nói: “Này! Đầu óc của cậu bị hỏng rồi à? Còn chê ít? Ông đây chỉ dùng một đầu ngón tay là có thể chơi chết một đám người rồi!”
“Ha ha ha!’
Mấy người ở sau lưng cũng cười to, bọn họ cũng cảm thấy vị thủ phủ trẻ tuổi này có vấn đề về tâm thần.
Ngay cả Tạ Diệu Quang ở một bên cũng cảm thấy người anh em này sợ đến mức hồ đồ rồi, đám người này đáng sợ như vậy, còn biết vượt nóc băng tường, vừa nhìn đã biết là người luyện võ, cao thủ võ lâm.
Một người đều đáng sợ rồi, chớ đừng nói là một đám.
Người anh em này. . . hồ đồ rồi!
Tạ Diệu Quang oán thầm một lát, nhìn hai bên một chút, bỗng nhiên lại thấy hả hê, người anh em này cũng đáng đời, chọc phải kẻ địch đáng sợ như vậy là tìm chết rồi.
Mà sống chết của tên này có liên quan gì đến mình đâu, chết cũng tốt, mình đỡ phải đỏ mắt.
Tạ Diệu Quang nghĩ như vậy, không còn hoảng hốt nữa, mà an tâm xem kịch vui.