Thủ lĩnh của Ưng Đường lại cười nhạo, mặt đầy châm chọc.
“Nhóc con, tôi biết cậu có tiền, nhưng mà tiền không dùng được ở chỗ của bọn tôi! Cậu có bao nhiêu tiền cũng vô dụng thôi.”
Chắc là tên nhóc này cho rằng tiền có thể giải quyết tất cả vấn đề!
Ôi! Trêu chọc Huyết Diễm bọn họ, đâu phải dùng tiền là có thể giải quyết được.
Tạ Diệu Quang ở bên cạnh cũng âm thầm kích động mà siết chặt nắm đấm.
Nói rất hay!
Vị hảo hán này nói quá đúng, có tiền thì ghê gớm sao!
Họ Diệp này chính là quá ngu!
Diệp Mặc hơi vung tay, lạnh lùng nói: “Tiền? AI bảo tôi muốn cho các người tiền, các người căn bản là không đáng giá để tôi mua chuộc, cho các người một xu thì còn còn thấy lãng phí nữa là.”
Thủ lĩnh hơi giật mình, giận quá hóa cười: “Cậu. . .sắp chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng!”
Tên nhãi này lấy sức mạnh ở đâu ra, mà lại dám xuất khẩu cuồng ngôn!
“Đường chủ, nói nhảm nhiều làm gì, trực tiếp làm thịt là được, vặn đầu của tên này rồi mang về!” Một tên đàn ông cao to khoảng 30 tuổi ở phía sau quát lên.
Cái gì mà thủ phủ Hoa quốc, cái gì mà thân phận kinh người, đây là nước ngoài, ai cmn sợ chứ!
Người này nở một nụ cười âm tàn, rồi bước nhanh về phía trước, giơ tay phải lên, hóa thành hình trảo ưng, rồi đánh mạnh về phía cổ của đối phương.
Một trảo này, liền có thể dễ dàng xé rách cổ họng của đối phương, để cho tên này chết ngay tại chỗ.
Tạ Diệu Quang thấy một màn này, lại càng ngày càng hưng phấn hơn, cố gắng trợn to mắt lên để xem, ngay cả hô hấp cũng dừng lại.
Anh ta lớn như vậy rồi, từng thấy và từng chơi rất nhiều loại kích thích rồi, nhưng mà chưa từng nhìn thấy giết người bao giờ, nhất là người bị giết này lại là kẻ mình ghét và ghen tị nhất.
Tốt nhất là tên này chết thảm một chút!
Tạ Diệu Quang bắt đầu thấy hả hê.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của anh ta đã đọng lại, hơi ngốc trệ, mặt mũi tràn đầy chờ mong và hưng phấn cũng đã ngưng kết lại.
Đây. . . là chuyện gì thế này?
Không phải tên kia rất lợi hại sao, cao to mạnh mẽ như vậy mà tại sao lại bị họ Diệp kia nắm cổ tay rồi, hình như là còn không rút được tay về. . .
Là mình nhìn nhầm sao?
Tạ Diệu Quang ra sức dụi mắt, tưởng rằng mình bị hoa mắt.
Họ Diệp này chính là một tên mặt trắng nhỏ mà thôi, nào có sức lực gì để kiềm chế một người đàn ông cao to mạnh mẽ như vậy, lại còn là một người luyện võ nữa?
Rắc rắc!
Tiếng xương cốt đứt gãy vang lên, sau đó là một tiếng kêu la thảm thiết, phá vỡ bầu trời đêm trong ngõ hẻm.
Ngay sau đó, toàn thân Tạ Diệu Quang run lên như bị sét đánh.
Hai mắt của anh ta trợn tròn, hiện lên vẻ kinh hãi và hoảng sợ đến cực hạn.
Thân hình của anh ta khẽ run lên, ngồi dựa vào tưởng, khuôn mặt kia đang tái nhợt như tờ giấy vì bị sợ hãi quá độ.
Dáng vẻ này, giống như là nhìn thấy một chuyện gì đó đáng sợ và khó tin nhất thế giới này vậy.
Thế mà họ Diệp này. . . lại trực tiếp vặn gãy tay của đối phương, họ Diệp này. . . là quái vật sao?
Điên rồi! Điên rồi! Tất cả đều điên rồi!
Ba người vệ sĩ bên cạnh Tạ Diệu Quang cũng có biểu cảm rất khác thường, sợ hãi, kinh ngạc, chấn động. . . bọn họ chỉ biết ôm nhau mà run rẩy kịch liệt.
“Cái này. . .”
Đường chủ Ưng Đường hơi ngẩn ngơ, anh ta cũng bị cảnh tượng này làm cho rung động.
Tiếp đó, anh ta hít một hơi khí lạnh vì quá kinh hãi.
Tên này cũng là người luyện võ, hơn nửa, thân thủ còn tương đối không tầm thường, có thể nói là cao thủ!
Nhưng mà điều này làm sao có thể!
Tình báo mà tổ chức cung cấp, căn bản là không nhắc đến chuyện này, tên này không phải chỉ là một kẻ có tiền, một tên mặt trắng nhỏ thôi sao?
Cái gọi là cao thủ, phải là cô gái họ Đường kia mới đúng!
“Mẹ nó!”
Đường tức giận cắn răng mắng một câu, khóe mắt hung hăng co giật.
Rõ ràng là tình báo của tổ chức sai rồi, căn bản là không điều tra rõ ràng, nhưng mà nghĩ lại một chút thì thấy cũng đúng, ai có thể ngờ được, một thủ phủ có giá trị con người ngàn tỷ lại là một cao thủ võ lâm chứ?
Chẳng trách tên nhãi này vẫn luôn bình tĩnh như vậy, hóa ra là có bản lĩnh thật sự.
“Thật sự bất ngờ đấy!” Anh ta hít sâu, quát lên: “Đường đường là một thủ phủ, lại còn là một người luyện võ nữa, không biết là học từ vị tông sư nào?”
Với thân phận của tên này, tìm một vị sư phụ lợi hại là một chuyện quá đơn giản.
Diệp Mặc nheo mắt nhìn người này, cũng không lên tiếng, chỉ là gia tăng sức mạnh ở tay phải, răng rắc. . . lại là tiếng gãy xuống làm cho người ta rợn tóc gáy.
Người kia đã quỳ xuống, toàn thân run rẩy, phát ra những tiếng kêu la thảm thiết, tan nát cõi lòng.
Khuôn mặt vốn đang ngông cuồng và phách lối kia đã trở nên vặn vẹo, nước mặt đầy mặt.
Rắc!
Lại một tiếng rắc nữa vang lên.
Cánh tay này đã hoàn toàn bị vặn gãy.
Ánh mắt Diệp Mặc vẫn hờ hững như cũ, buông tay ra, nhẹ nhàng hất lên, rồi bỗng nhiên nắm đầu của đối thủ, ấn xuống rồi nện về phía vách tường ở một bên.
Rầm!
Sức mạnh kinh người kia làm cho gạch đá ở đó vỡ vụn, có nơi lõm xuống, có những khe hở như mạng nhện đang lan nhanh ra bốn phía.
Mà người kia thì đã trợn mắt hôn mê từ lâu rồi.