Diệp Mặc buông tay ra, ném người lên mặt đất, rồi lại thản nhiên phủi âu phục, ánh mắt liếc qua phía bên kia.
Ha ha ha!
Toàn thân Tạ Diệu Quang đang rúc ở trong góc đã run rẩy kịch liệt hơn, chỉ cái liếc mắt này thôi đã suýt nữa làm anh ta hồn phi phách tán rồi.
Họ Diệp này. . . rốt cuộc là thế nào?
Tại sao bỗng nhiên lại như biến thành người khác vậy, ngày thường luôn cao ngạo lạnh lùng, không thích nói chuyện, nhưng cũng không đáng sợ như vậy mà!
Ừng ực!
Đường chủ Ưng Đường nuốt một ngụm nước miếng, sắc mặt có hơi trắng bệch.
Khí thế của người này quá đáng sợ!
Thật sự là gặp quỷ!
Rõ ràng là một kẻ cực kỳ giàu có, tại sao thân thủ lại còn mạnh như vậy!
Chỉ sợ nói ra cũng sẽ không có ai tin!
Anh ta nheo mắt lại, quan sát đối thủ một phen, lại không nhìn ra thực lực của đối phương, vì lý do cẩn thận, tất cả cùng xông lên giải quyết nhanh là tốt.
“Tất cả cùng xông lên!”
Anh ta giậm chân một cái, bắn mạnh ra ngoài, song quyền mở ra, hung hăng đánh mạnh về phía ngực của đối thủ.
Bụp bụp!
Hai tiếng trầm đục, hai bàn tay trắng nõn và thon dài của đối thủ đã tiếp đón một đòn này của anh ta, mà thân hình không nhúc nhích một chút nào.
Anh ta kêu lên một tiếng, trong mắt hổ đã lóe lên một tia hoảng sợ, còn chưa kịp biến chiêu thì hai bàn tay kia đã nắm chặt song quyền của mình
“A -- - - - !”
Anh ta kêu lên một tiếng thảm thiết, chỉ cảm thấy nắm đấm của mình đã bị đối phương bóp vỡ.
Rầm!
Ngay sau đó, đối phương nhấc chân lên rồi đạp mạnh một cái, thân hình anh ta cong lên, rồi bay ngược ra ngoài, đụng ngã một người ở sau lưng mà vẫn bay ra vài mét, sau đó mới rơi xuống đất.
Tên quái vật này!
Tâm thần anh ta run rẩy kịch liệt, rơi vào một loại trạng thái sợ hãi chưa từng có, anh ta chưa bao giờ gặp phải một đối thủ đáng sợ như vậy.
Cô gái họ Đường kia đã là một truyền kỳ, nhưng e rằng còn không đáng sợ bằng người này.
Tất cả mọi người đều bị lừa, không, là do tên này giấu quá sâu rồi!
Có thể là đường chủ cũ bị người này bắt lại chứ không phải cô gái họ Đường kia!
Trong khi hoảng sợ, anh ta lại nghe thấy vài tiếng kêu la thảm thiết, mấy tên thủ hạ của mình đã phun máu và bay ngược ra sau, tiếp đó, anh ta lại nhìn thấy tên kia đi đến, chụp vào trán mỗi người một cái.
Là tên này!
Chính là tên này!
Nghe nói đám người họ Điêu kia đã biến thành ngu ngốc, đầu óc đã hỏng đến mức không thể hỏng hơn, nhất định là do tên này ra tay, mà không phải cô gái họ Đường kia.
Anh ta điên cuồng thở dốc, bò dậy.
Bản năng cầu sinh điều khiển anh ta trốn khỏi nơi này, truyền tin tức về cho tổ chức.
Bọn họ đều bị lừa, người mạnh nhất không phải là cô gái họ Đường, mà chính là tên này.
Song, anh ta còn chưa đứng vững thì bóng đen trước mặt đã lóe lên, bóng người kia đã đến gần, cặp mắt lạnh lẽo kia quan sát anh ta một lượt.
Trong khoảnh khắc đó, anh ta chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân nổ tung, da đầu cũng sắp nổ tung rồi.
Anh ta run rẩy kịch liệt, muốn mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng đầu lưỡi như bị dính lại, căn bản là nói không ra lời, chỉ có thể phát ra những tiếng lầu bầu.
“Không. . . đừng. . . đừng mà. . .”
Diệp Mặc đưa tay nắm lấy cổ áo, rồi nhấc vị đường chủ mới của Ưng Đường này lên, một tay khác cũng từ từ nâng lên, đang định vỗ một cái lên trán của người này.
Nhưng hắn bỗng nhiên dừng lại, giống như là cảm ứng được cái gì đó.
Diệp Mặc hơi do dự, liền để tay xuống, rồi nắm tay của người này, đặt lên cổ của mình.
“Hả?”
Đường chủ Ưng Đường hơi sửng sốt một chút, lại thấy hơi mờ mịt, anh ta không hiểu tên này đang định làm cái quỷ gì, ngay sau đó, anh ta liền nghe thấy một tiếng xé gió vang lên.
Quay đầu nhìn lại, một bóng người vội vàng lướt qua, dáng người thướt tha, tóc đen tung bay, chính là cô gái họ Đường kia.
Nhưng dáng vẻ của cô gái này có gì đó sai sai, hai vạch màu vàng kim kia là cái gì, là đôi mắt sao? Tại sao đôi mắt lại màu vàng kim?
Khoan đã. . .
Ngay sau đó, anh ta nghĩ đến cái gì đó, hai mắt trợn tròn lên, lại lộ ra vẻ kinh hãi một lần nữa.
Cô gái này. . . trời ạ!
Cô ta đã lấy được sức mạnh trong khối ngọc kia!
Hai người này. . . tất cả đều là quái vật!
Trái tim anh ta đã hoàn toàn rơi xuống đáy cốc, triệt để tuyệt vọng.
Chỉ vài hơi thở, bóng người xinh xắn kia đã lướt đến gần, hai tròng mắt màu vàng kia nhìn chằm chằm vào anh ta, sau đó, chỉ thấy một đôi bàn tay trắng như bạch ngọc kia chụp lấy đầu của anh ta, rồi vặn một cái.
Răng rắc!
Là tiếng gãy cổ, toàn thân anh ta mềm nhũn, hai mắt đã mất đi thần thái, chậm rãi ngã xuống.
Người ngọc đảo mắt nhìn quanh, sau khi xác định không có nguy hiểm, màu vàng kim ở trong mắt từ từ tản đi, khôi phục bình thường.
Nàng thở phào một hơi như trút được gánh nặng.
May mà đuổi kịp, nếu đến chậm một bước gì Diệp Mặc xong đời rồi.
Ừm! Thời cơ này quá tốt rồi, đăng tràng trong thời điểm nguy cấp nhất, anh hùng cứu mỹ nhân, đây không phải là tình huống mà nàng vẫn luôn mơ ước sao!
Bây giờ tên này nhất định đang rất cảm kích mình nha!
Nàng nhướn mày lên, chỉ cảm thấy rất đắc ý.