“Anh không sao chứ! May mà tôi đến kịp lúc!” Đường Nguyệt Dao đánh giá Diệp Mặc một phen, hé miệng cười nói: “Cũng là vì người phụ nữ kia hơi khó giải quyết, bằng không thì tôi đã đến từ lâu rồi, anh yên tâm, cô ta đã bị tôi đánh chạy rồi, anh không cần sợ nữa!”
Tạ Diệu Quang đang rúc ở một bên, gương mặt anh ta đã tràn đầy mờ mịt.
Tất cả những thứ lúc nãy là ảo giác của mình sao?
Làm sao mình lại nhìn thấy mắt của Đường tiểu thư màu vàng, nhưng bây giờ lại khôi phục bình thường rồi?
Trong khi mờ mịt, Đường tiểu thư lại mở miệng, những lời này lại làm cho Tạ Diệu Quang sững sờ, anh ta nhìn trái một chút, lại nhìn phải một chút, chỉ cảm thấy rất hoang đường.
Cô bảo tên này không cần sợ á?
Bà chị của tôi ơi, cô đang nói tiếng người sao?
Rõ ràng là đám người nằm trên đất kia phải sợ mới đúng, còn cả cái tên bị cô vặn cổ kia phải sợ kìa, cô không biết bọn họ đã sợ đến mức nào sao?
Tạ Diệu Quang rất muốn chửi bậy, nhưng lại không dám, người anh em DIệp này quá đáng sợ, cái liếc mắt kia hoàn toàn là đang uy hiếp mình mà!
Hình như người anh em Diệp này không muốn bại lộ thực lực của mình, nếu như mình nói ra thì mình nhất định phải chết!
Ha ha ha!
Tạ Diệu Quang vẫn rúc ở trong góc như cũ, thân thể run rẩy dữ dội hơn.
“Không có gì!” Diệp Mặc mỉm cười: “Tất cả đều nhờ có đội trưởng Đường dũng mãnh phi thường, lại đến rất kịp thời.”
Đường Nguyệt Dao nghe thấy mấy lời khích lệ này, trên gương mặt xinh đẹp của nàng không khỏi nở một nụ cười rực rỡ, có vẻ như là hết sức hưởng thụ.
Đáy lòng nàng càng đắc ý và ngọt ngào hơn, giống như là uống một ly trà sữa ngọt ngào vậy.
“Đêm nay vẫn còn hơi nguy hiểm, cô gái kia cũng có chút bản lĩnh, là một tên cổ sư, nhưng cũng may là không nguy hiểm gì, hả? Ai đã dọn dẹp mấy ngườ này?”
Đường Nguyệt Dao nói xong liền nhìn thoáng qua mặt đất, lúc này nàng mới chú ý đến mấy người đang tê liệt trên mặt đất.
Diệp Mặc vội vàng giải thích: “A! Là bọn họ muốn tiền, cho nên tự đánh lẫn nhau.”
“Ah!”
Đường Nguyệt Dao hơi cau mày, nhưng lại giãn ra, nàng cũng không nghi ngờ gì.
Dù sao Diệp Mặc cũng quá nhiều tiền, ai mà không tham tiền của Diệp Mặc chứ, coi như là người phụ nữ kia cũng không muốn giết Diệp Mặc, mà chỉ muốn khống chế Diệp Mặc, mưu đồ tiền tài của Diệp Mặc.
Đường Nguyệt Dao nghiêm túc nói: “Đám người này là người của Huyết Diễm, bọn họ rất có thủ đoạn, sau này phải chú ý một chút.”
Mặc dù nàng biết Huyết Diễm sẽ đến trả thù, nhưng không ngờ đám người này lại đến nhanh như vậy, bọn họ vừa đến New York thì đã bị đám người này chạy đến tập kích rồi.
Chắc chắn là mấy ngày tiếp theo sẽ có động tác khác.
“Ừm!” Diệp Mặc gật đầu.
Đường Nguyệt Dao nói: “Tiếp theo phải làm gì? Có cần đi cục cảnh sát không?”
Chuyện đêm nay rất lớn, bên kia quán bar kia đã đầy cảnh sát rồi, dù là ở chỗ này thì cũng có thể nghe thấy tiếng còi của xe cảnh sát.
Nếu như không đi xử lý một chút, thì với bản lĩnh của cảnh sát New York, chẳng mấy chốc xe tra được ra bọn họ.
Diệp Mặc hơi do dự một chút, nói: “Đi một chuyến đi!’
Không có gì phải tránh, đi một chuyến cũng có thể tránh được nhiều rắc rối không đáng có.
Hắn nhìn về phía Tạ Diệu Quang ở trong góc, vẫy tay nói: “Tạ thiếu, đi thôi!”
“Ah ah!” Tạ Diệu Quang sửng sốt một chút, lúc này mới đứng dậy, co đầu rụt cổ, không dám thở mạnh, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào người anh em Diệp này.
Đường Nguyệt Dao nhìn Tạ Diệu Quang một cái, nàng cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng ngay sau đó liền không để ý nữa.
Chắc là bị giật mình thôi!
Cái này rất bình thường!
“Anh. . . đưa quần áo của anh cho tôi!”
Đi được vài bước, Tạ Diệu Quang nhìn quần của mình, liền giật âu phục của một vệ sĩ xuống, chắn trước người mình.
Nếu như lát nữa gặp phóng viên, lại bị chụp ảnh, vậy hình tượng của mình sẽ mất sạch.
Cũng may mà bọn họ đi qua chỉ gặp cảnh sát, trên đường đi đến cục cảnh sát cũng không gặp phóng viên, sau khi cảnh sát biết thân phận của bọn họ thì cũng rất khách khí, chỉ ghi chép một chút rồi cho bọn họ rời đi.
“Diệp. . . người anh em, tôi. . . tôi sẽ không tiễn xanh, bái. . . bái bai!”
Tạ Diệu Quang vừa ra khỏi vừa đã vội vàng vẫy tay tạm biệt, rồi vội vàng leo lên xe như đang chạy trốn.
“Anh có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”
Hai người leo lên xe đưa đón của khách sạn, Đường Nguyệt Dao đột nhiên nhớ đến cái gì, nghiêng người qua, ân cần hỏi thăm, nói xong còn quan sát Diệp Mặc một lúc.
Kỳ lạ, không có gì dị thường cả, nhưng rõ ràng là Diệp Mặc đã uống chén rượu đó, mà người phụ nữ kia đã hạ độc vào chén rượu đó.
Đây chính là người phụ nữ kia nói ra.
Diệp Mặc cười nói: “Không có gì! Tất cả đều tốt!”
“Ừm. . . ! Được rồi!”
Nàng nhếch môi đỏ, nhìn chằm chằm Diệp Mặc một lúc, sau đó gật đầu, có lẽ chất độc kia không mạnh lắm, không có quá nhiều tác dụng với người bình thường.
Nàng vừa ngước mắt lên, chạm vào ánh mắt của Diệp Mặc, lại nhớ đến thứ gì đó, trên gương mặt trắng nõn đột nhiên nổi lên một vệt đỏ ửng.
Nàng liền né tránh qua một bên, ngồi xuống, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng vẫn nhớ rõ tình hình lúc bị Diệp Mặc ôm vào trong ngực.
Cái ôm ấp hoài bãi kia, mùi thơm cơ thể mê người kia, để cho trái tim của nàng lại đập thình thịch, loại cảm giác tê dại kia lại hiện lên, để cho thân thể của nàng có chút lười biếng.
Nàng tựa vào cửa sổ xe, nhìn khuôn mặt hồng hào của mình được phản chiếu qua lớp cửa sổ thủy tinh, giờ nó đã đỏ chót và nóng hôi hổi.