“Bộ quần áo này. . . có đẹp không?”
Trước gương, người ngọc hơi quay người, bộ quần áo ngủ màu đỏ bằng tơ ở trên người hơi phiêu đãng, chất liệu mỏng manh và mềm mại, dán chặt lại tư thái bay bổng, phác họa ra những đường cong bốc lửa và khiêu gợi kia.
Cổ áo mở rộng, hiện lên một hình chữ V rất sâu, có thể nhìn thấy một mảnh trắng như tuyết, da thịt của nàng rất mềm mại và tinh tế, hiện lên vẻ mọng nước và lộng lẫy, lại sáng long lanh như mỡ đông.
Lướt qua núi non sừng sững là một mảnh bằng phẳng và chặt chẽ như rắn nước, bên dưới là một đường cong hình mông tròn trịa mà đầy đặn, một đôi chân thon dài cân xứng, săn chắc mà trắng như tuyết, lại chói mắt như ngà voi.
Trợ lý đứng ở bên cạnh liền nói: “Quá đẹp!”
“Tại sao tôi mặc bộ nào thì cô cũng nói là đẹp thế?” Người ngọc hơi nhíu mày, quát nhẹ một câu, lại ngưng mắt nhìn mình trong gương để quan sát một phen.
Trợ lý cười nói: “Một đại mỹ nhân như hội trưởng ngài thì mặc cái gì cũng đều đẹp cả.”
Đây là lời từ đáy lòng của cô chứ không phải do cô nịnh nọt, cô thật sự chưa từng gặp người phụ nữ nào đẹp hơn hội trưởng của mình, vị Tô Thiên Hậu của Hoa quốc kia cũng chỉ cân sức cân tài với hội trưởng mà thôi, mặc kệ là dung mạo hay là dáng người thì đều bất phân cao thấp.
“Vậy cô nói xem, màu nào đẹp hơn?”
Người ngọc cười khẽ một tiếng, nàng đã quá quen với mấy lời nói như vậy rồi.
Nàng quay người, cầm từng bộ đồ ngủ lên để nhìn, thần sắc có hơi phân vân và xoắn xuýt.
Trợ lý hơi do dự một chút, nói: “Màu đen đi, màu đen đại biểu cho thần bí mà lại gợi cảm!”
“Vậy thì. . . màu đen đi!”
Người ngọc chậm rãi gật đầu.
Nàng thả mấy bộ khác về chỗ cũ, rồi bày bộ độ ngủ có viền ren màu đen ra, nhìn một lượt rồi gật đầu thỏa mãn.
Nếu như là ngày thường, thì nàng sẽ không phân vân khi mặc áo ngủ màu gì, chỉ cần thoải mái dễ chịu là được, nhưng mấy ngày này thì không được, mấy ngày này nàng phải chọn lựa một phen, chưa chắc là đã có thể dùng đến, dù sao cũng lâu không gặp rồi, Diệp tiên sinh cũng lạnh nhạt với nàng hơn nhiều.
Cộng thêm chuyện, còn có vị Đường tiểu thư kia ở đây nữa.
Nàng nghĩ đến đây, ánh mắt hơi ngưng lại.
Vị Đường tiểu thư này, cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc không thua kém gì Tô Thiên Hậu, là một kình địch!
“Haiz!”
Nàng nghĩ đến chuyện vị Đường tiểu thư này có thể ngày ngày làm bạn ở bên cạnh Diệp tiên sinh thì lại thở dài, chỉ cảm thấy hơi ghen tị.
Từ sau khi ngồi lên cái vị trí hội trưởng này, đúng là nàng rất phong quang, quyền thế hiển hách, thế nàng lại càng bận rộn hơn, đúng là thân bất do kỷ!
Nàng hơi cảm khái một phen, lại đưa tay kéo một cái, áo ngủ màu đỏ ở trên người liền rơi xuống đất.
Người ngọc ở trong gương trắng như tuyết, mỗi một đường cong đều rất hoàn hảo, đẹp đến mức kinh tâm động phách, có thể làm cho bất cứ người đàn ông nào cũng phải thần hồn điên đảo.
Nàng cầm bộ đồ ngủ màu đen lên, rồi bắt đầu mặc vào, buộc đai lưng, rồi sửa lại mái tóc.
Công nhận là. . . màu đen rất đẹp!
Nàng quan sát bản thân ở trong gương một phen, rồi gật đầu thỏa mãn, sau đó quay người lại, đi về phía bàn trang điểm, rồi bắt đầu thoa mỹ phẩm dưỡng da.
Một lát sau, nàng nhìn về phía trợ lý: “Còn chưa về sao?’
Trợ lý lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Ngoài cửa không có động tĩnh gì, rõ ràng là Diệp tiên sinh vẫn chưa về.
“Đã muộn như vậy rồi. . .” Người ngọc thì thào, nàng thấy hơi lo lắng, nhưng ngay sau đó, nàng lại lắc đầu, chỉ cảm thấy mình đã nghĩ nhiều, Đường tiểu thư có thân thủ bất phàm, mà Diệp tiên sinh cũng có thân thủ rất lợi hại, sao có thể xảy ra chuyện được.
Nàng chờ đến tận 11 giờ, mới nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài cửa.
Tống Doãn Chân đang nằm ngủ gà ngủ gật ở trên ghế sa lon vội vàng đứng dậy, phủ thêm áo ngoài rồi mở cửa ra ngoài.
“Trở về rồi à!” Nàng cười xinh đẹp một tiếng.
“Ừm!” Diệp Mặc vừa mới mở cửa, thấy thế liền gật đầu.
Hắn đẩy cửa ra, đang định đi vào phòng, chỉ thấy đội trưởng Đường đứng ở cửa phòng bên cạnh bỗng nhiên đi qua, rồi bước qua người hắn, đi vào trong phòng của hắn.
Diệp Mặc hơi giật mình, lại cảm thấy ngạc nhiên.
Đã muộn như vậy rồi, nàng không trở về phòng để tắm rửa đi ngủ sao.
“Tôi vào ngồi một chút không được à!”
Đường Nguyệt Dao đi vào trong phòng, quay đầu liếc mắt nhìn một cái, rồi đi thẳng đến sô pha, đặt mông ngồi xuống, khoanh tay trước ngực, gương mặt xinh đẹp hơi cứng ngắc.
Đúng là nàng hơi mệt một chút, thôi động loại sức mạnh kia là phải trả giá, nó sẽ làm cho nàng trở nên suy yếu trong một thời gian ngắn, nhưng vừa nhìn thấy người phụ nữ họ Tống kia, thì nàng lại không muốn trở về phòng nữa.
Đã muộn như vậy rồi mà người phụ nữ này vẫn chưa ngủ, nhất định là có âm mưu gì đó rồi.
Tống Doãn Chân vô cùng ngạc nhiên mà đứng ở trước cửa phòng mình.
“Không ngại tôi vào ngồi một chút chứ.” Tống Doãn Chân mỉm cười tiến lên, đi vào trong phòng của Diệp Mặc, nhìn quanh một lượt, rồi đi qua ngồi xuống sô pha: “Đường tiểu thư, cô không mệt sao?’
“Không mệt chút nào!” Đường Nguyệt Dao nói, đôi mắt xinh đẹp mở to thêm vài phần, tỏ vẻ mình đang rất phấn chấn.
Nàng liếc mắt nhìn qua là thấy chiếc áo ngủ gợi cảm bên dưới lớp áo khoác của đối thủ, khóe mắt của nàng nhất thời nhảy lên, quả nhiên, người này đang có mưu đồ mà.