Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1645 - Chương 1646. Đường Nguyệt Dao: Tôi Sẽ Ngủ Ở Đây!

Chương 1646. Đường Nguyệt Dao: Tôi sẽ ngủ ở đây!
Chương 1646. Đường Nguyệt Dao: Tôi sẽ ngủ ở đây!

Tống Doãn Chân hơi lắc đầu, lại thấy hơi bất đắc dĩ.

Vị Đường tiểu thư này có địch ý rất lớn với mình nha!

Cho dù thân phận của nàng cao hơn, lại có quyền có thế thì cũng không có cách gì, người ta là người Hoa quốc, lại là vệ sĩ thân cận của Diệp tiên sinh, thân phận của nàng không ép được đối phương, mà nàng cũng là người có thể diện, không thể trực tiếp rạch mặt mà tranh giành tình nhân với đối phương được.

Nàng hơi do dự một chút, mỉm cười mở miệng nói: “Đường tiểu thư, cô rất thích Diệp tiên sinh à!”

Đường Nguyệt Dao ngây ra một lúc, gương mặt xinh đẹp nhất thời đỏ lên, lại có một loại cảm giác kinh hãi khi bí mật dưới đáy lòng bị chọc thủng.

Nàng vội vàng liếc mắt nhìn qua bên kia một cái, rồi chột dạ mà thu hồi ánh mắt, bướng bỉnh nói: “Tôi thấy anh ta? Nói đùa gì vậy? Tôi mới không có, làm sao tôi có thể thích anh ta được! Cô không biết thì thôi, anh ta rất đểu cáng, luôn luôn có một đống phụ nữ theo sau, đúng là tức chết người!”

Nàng càng nói thì lại càng thấy tức giận, lông mày đã dựng lên.

Tống Doãn Chân nghe thế lại bật cười.

Vị Đường tiểu thư này, đúng là không biết nói dối chút nào cả!

“Nếu như cô không để ý đến anh ấy, dù có bao nhiêu phụ nữ đi theo anh ấy thì cũng có liên quan gì với cô đâu! Cô cần gì phải tức giận chứ!”

“Tôi. . .”

“Nếu như cô không để ý, thì bây giờ cô không nên ngồi ở đây.”

“Tôi ngồi ở đây hay không thì cũng không liên quan gì đến cô!” Đường Nguyệt Dao vẫn quanh co, lẩm bẩm.

Người phụ nữ này muốn kích thích mình sao?

Hừ! Nằm mơ giữa ban ngày!

“Đường tiểu thư, vậy tối nay cô chuẩn bị ngủ ở đây à?” Tống Doãn Chân đột nhiên hỏi một câu.

“Cái gì?” Đường Nguyệt Dao sửng sốt một chút, vô thức muốn phủ nhận, nàng chỉ muốn đuổi người phụ nữ này đi mà thôi, nàng mới không thèm ngủ ở chỗ này, nhưng lời đến bên mép, thì nàng lại hơi do dự.

Nếu như nàng nói không ngủ ở đây, thì có phải người phụ nữ này sẽ nói là cô ta sẽ ngủ ở đây, rồi danh chính ngôn thuận mà đuổi nàng đi không?

Không được!

Đường Nguyệt Dao khẽ hít một hơi, lấy hết can đảm đến nói: “Đúng, đúng thế! Tôi sẽ ngủ ở đây, thế nào?”

Tống Doãn Chân lộ ra vẻ sửng sốt.

Nàng ngạc nhiên giây lát, lại nở nụ cười bất đắc dĩ: “Vậy. . . được rồi! Tối nay, tôi sẽ nhường cho cô, không tranh với cô, tôi đi trước đây, không làm phiền thời gian vui vẻ của hai người nữa.” Nàng nói xong liền đứng dậy rồi rời đi.

Lúc đi ra cửa, nàng nhìn gương mặt mờ mịt của vị Đường tiểu thư này ở trên ghế thì lại bật cười.

Nàng nhìn dáng vẻ này thì hiểu, rõ ràng là vị Đường tiểu thư này vẫn chưa có mối quan hệ đó với Diệp tiên sinh, mà với cái da mặt mỏng như vậy, Đường tiểu thư thật sự có can đảm ngủ lại phòng này sao?

Trên mặt nàng lộ nụ cười đắc ý khi trò đùa quái đản của mình thành công, cạch một tiếng, cửa phòng đã đóng lại.

Đường Nguyệt Dao đưa tay che gương mặt nóng hôi hổi.

Nàng thả tay xuống, lại không biết nên đặt ở chỗ nào, cuối cùng liền đặt lên đầu gối, càng không ngừng xoa tay.

Đường Nguyệt Dao ơi Đường Nguyệt Dao, sao mày lại dám đáp ứng chứ!

Có thấy mất mặt hay không!

Nàng cắn môi đỏ, chỉ cảm thấy tức giận, chỉ hận không thể tát mình một cái.

Cũng là vì do mình nóng đầu nên mới đồng ý ở lại chỗ này với Diệp Mặc, nàng là một cô gái, sao có thể ở cùng phòng với Diệp Mặc chứ, mặc dù phòng này rất rộng rãi, nhưng cũng chỉ có một cái giường thôi mà!

Coi như một trong hai người có thể ngủ ở trên ghế sô pha, nhưng cô nam quả nữ ở chung một phòng, vậy chẳng phải sự trong sạch của nàng sẽ bị hủy hoại sao!

Cái con hồ ly tinh họ Hoàng kia, còn cả cô em đeo kính kia nữa, không biết hai người họ sẽ đặt điều thế nào nữa.

Diệp Mặc ra khỏi thư phòng của mình: “Cô. . . không về ngủ à?”

Đường Nguyệt Dao đỏ mặt, ấp úng: “Tôi. . . tôi sẽ ngủ ở đây, như thế nào, không được sao?”

Diệp Mặc dứt khoát: “Được thì được, cô ngủ giường, tôi ngủ trên ghế sô pha.”

Dù sao thì hắn cũng không ngủ, để cho nàng ngủ xong thì mình đi vào thư phòng làm việc là được.

Đường Nguyệt Dao ngây ra một lúc.

Dựa theo ý nghĩa của nàng thì nên là như vậy, Diệp Mặc là đàn ông, đương nhiên phải ngủ trên ghế sô pha rồi, thế nhưng mà, Diệp Mặc nói dứt khoát như vậy, trái lại để cho nàng cảm thấy hơi không thoải mái, nàng kém cỏi như vậy sao?

Thế mà Diệp Mặc lại không có chút ý tưởng nào với nàng?

Còn cả lần trước nữa, nàng đã uống say như vậy rồi mà Diệp Mặc lại trực tiếp rời khỏi đó!

Đường Nguyệt Dao nghĩ đi nghĩ lại, càng cảm thấy tức giận hơn, trong lòng thấy rất khó chịu.

Nàng ngước mặt lên, hừ nói: “Không cần, anh không cần ngủ ở sô pha.”

Diệp Mặc hơi sửng sốt một chút: “Không ngủ ở sô pha thì ngủ ở chỗ nào?”

“Ngủ trên giường! Anh một nửa, tôi một nửa, anh là sếp của tôi, tôi cũng không thể để anh chịu khổ được, cứ quyết định như thế đi, mỗi người một nửa, tin rằng anh cũng không dám làm cái gì! Tôi về lấy quần áo, tôi phải tắm rửa trước!”

Nàng nói xong liền đứng bật dậy, rồi bước về phía cửa phòng.

Không chờ Diệp Mặc hoàn hồn lại, nàng đã xách hành lý và túi đeo lưng quay trở về phòng này, rồi đóng cửa lại.

Hết chương 1646.
Bình Luận (0)
Comment