“Quay người qua chỗ khác, không được nhìn trộm.”
Đường Nguyệt Dao đang định mở hành lý ra, đột nhiên dừng lại một chút, ngẩng đầu lên quát nhẹ, trên gương mặt xinh đẹp và lạnh lùng kia vẫn cứ đỏ rực, hàm răng cắn nhẹ môi đỏ, có vài phần ngại ngùng và thẹn thùng.
Chờ Diệp Mặc quay người qua chỗ khác, nàng mới mở hành lý, chọn một bộ đồ lót ra.
Nàng không chuẩn bị áo ngủ, bình thường cũng không mặc cái đồ chơi đó.
Nàng đứng lên, nắm chặt đồ lót trong tay, giấu ra sau lưng, ra vẻ hung ác mà nói: “Tôi đi tắm, anh đừng có ý đồ xấu xa gì đấy! Bằng không thì tôi không tha cho anh đâu.”
Cộc cộc cộc!
Nàng nói xong liền cúi đầu đi nhanh vào phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại.
Phù!
Nàng thở hắt ra một hơi, đưa tay che ngực lại, liền có thể cảm nhận được trái tim nhỏ đang đập loạn nhịp.
“Giường vẫn rất rộng rãi, như vậy mỗi người một nửa cũng an toàn, không có vấn đề!” Nàng quan sát giường một chút, rồi gật đầu hài lòng, không hổ là phòng tổng thống, giường rộng rãi và mềm hơn bình thường nhiều.
Nàng hơi tỉnh táo lại, khuôn mặt cũng không đỏ như lúc nãy nữa.
Sau khi đi vào phòng tắm, nàng buộc mái tóc lên, rồi cởi cúc áo, bỏ áo khoác ngoài ra, để lộ áo sơ mi ở bên trong, mặc dù nàng đã chọn size to nhất, nhưng vẫn bị kéo căng ra, như là sắp nổ tung vậy.
Sau khi cởi vài cái cúc, nàng hít sâu một hơi, cảm giác toàn thân đều nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Cũng may là không để lại dấu vết.”
Nàng đi đến trước gương, cẩn thận kiểm tra vết bị cổ trùng cắn ở cổ, nơi đó đã khôi phục bình thường, không có dấu vết gì.
Mà con cổ trùng kia, cũng đã bị loại sức mạnh kia vặn thành bột mịn.
Nàng lại thấy hơi ghê tởm khi trong cơ thể mình lại có một đầu côn trùng chết.
Cởi áo sơ mi, ném vào trong cái sọt ở bên cạnh, hai tay nàng mò về bên hông, kéo xuống một cái, một viền ren bao quanh trái mật đào sung mãn đã sôi nổi mà ra.
Một đôi đùi ngọc hoàn mỹ cũng từ từ lộ ra, thon dài mà thẳng tắp, hơi nổi lên những đường cong của cơ bắp, càng lộ vẻ mê người.
Sau khi cởi cái cuối cùng xuống, nàng bước chân vào gian tắm rửa.
Điều chỉnh nhiệt độ một chút, rồi bắt đầu tắm rửa, một lát sau, nàng lại hơi xuất thần, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn ra phía cửa.
Diệp Mặc sẽ không đi qua nhìn trộm chứ?
Nàng nghĩ thầm, trái tim nhỏ lại bắt đầu nhảy dựng lên, thân thể đều căng cứng.
Chắc là không đâu!
Ngay sau đó, nàng lắc đầu, cũng không phải là chưa từng nhìn thấy, nên không cần phải làm ra loại hành vi bỉ ổi như nhìn trộm này!
Có điêu, chuyện này cũng khó nói, biết đâu Diệp Mặc lại có đam mê này thì sao!
Nàng suy nghĩ lung tung một lát, nhưng cũng không nghe thấy động tĩnh gì ở bên ngoài, hiển nhiên là do nàng suy nghĩ nhiều.
“Vì sao Diệp Mặc lại cản chén rượu đó cho mình?”
Suy nghĩ một lúc, đột nhiên nàng lại nghĩ đến vấn đề này.
Rõ ràng là nàng vẫn chưa uống say, tại sao Diệp Mặc lại phải cản rượu cho mình, khi đó nàng đã thấy hơi kỳ lạ rồi.
Bây giờ nghĩ lại một chút, thì càng thấy khả nghi hơn.
Chẳng lẽ Diệp Mặc đã biết thân phận của người phụ nữ kia từ trước, hơn nữa còn biết chén rượu đó có độc?
Cái suy nghĩ này xẹt qua đầu của nàng, làm cho toàn thân nàng chấn động, hoảng sợ không thôi.
Làm sao Diệp Mặc có thể biết?
Coi như Diệp Mặc có thể biết một số tình báo về người phụ nữ kia, thì cũng không thể biết được chén rượu đó có độc, dù sao thì ngay cả nàng cũng không nhận ra mà.
“Kỳ lạ thật!” Nàng lẩm bẩm một câu, lông mày đã nhíu chặt.
Còn nữa, rốt cuộc là làm thế nào mà Diệp Mặc lại biết được, chuyện này cũng rất khả nghi, nàng luôn cảm thấy trên người Diệp Mặc có bí mật, mà còn là loại bí mật rất lớn.
Cũng ví dụ như lần ở nước N kia, những thủ đoạn của Diệp Mặc đều làm cho nàng không thể hiểu nổi, đến tận bây giờ mà nàng vẫn chưa nghĩ rõ ràng.
“Người này. . . chắc chắn là có bí mật!”
“Anh ta còn cố tình giấu diếm mình, đáng giận!”
Khoảng tầm 10 phút sau, nàng rời khỏi phòng tắm, trên người choàng khăn tắm, ngồi xuống bên giường, nàng vừa lau tóc vừa nhìn ra ngoài cửa phòng.
Diệp Mặc đang làm gì nhỉ?
Nàng lau người xong liền mặc đồ lót vào, lại choàng áo tắm lên, mở cửa đi ra ngoài.
Không có trong phòng khách, chắc là trong thư phòng rồi.
“Tôi tắm xong rồi, anh tắm đi!’
Diệp Mặc mỉm cười với Đường Nguyệt Dao: “Để lát nữa, cô ngủ trước đi!”
Đường Nguyệt Dao kinh ngạc hỏi: “Anh không thấy mệt à?”
Diệp Mặc lắc đầu.
“Được rồi!” Đường Nguyệt Dao hơi bất đắc dĩ, đi trở về phòng ngủ, chờ sấy tóc xong mà vẫn chưa thấy Diệp Mặc đi vào, nàng liền chui vào ô chăn.
Giường rất mềm, rất thoải mái, nàng nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ dâng lên, nàng liền trực tiếp ngủ mất.
Chờ đến khi mở mắt ra, nàng nhìn đồng hồ thì thấy đã là ba giờ sáng.
Nàng vô thức nâng người lên, nhìn về phía bên cạnh, không thấy ai cả, duỗi tay mò qua, trống rỗng, Diệp Mặc không ở đây!
Kỳ lạ, đã ba giờ sáng rồi mà Diệp Mặc vẫn chưa ngủ sao?
Hay là nhân lúc nàng đi ngủ mà vụng trộm chạy đi hẹn hò với người phụ nữ nước H kia rồi!
Nàng vén chắn lên, nhảy xuống giường, rồi vội vàng lao ra ngoài, liếc mắt nhìn về phía thư phòng vẫn đang sáng đèn, gương mặt vốn đang nổi giận đùng đùng của nàng bỗng nhiên lại trở nên ngây ngẩn.
Diệp Mặc không đi hẹn hò sao?
Mà vẫn ở trong thư phòng từ tối đến giờ?
Nàng cảm thấy có hơi khó tin, liền bước nhẹ đến trước cửa thư phòng.