Đường Nguyệt Dao nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đang khép hờ, nàng ngó đầu vào trong, nhìn thấy Diệp Mặc vẫn ngồi trước bàn đọc.
“Anh vẫn chưa ngủ à?”
Diệp Mặc ngẩng đầu lên nhìn qua, cười nói: “Cô tỉnh rồi à!”
Nàng hơi sửng sốt một chút, ánh mắt có chút hoảng hốt, dưới ánh đèn ấm áp của thư phòng, gương mặt tuấn mỹ vô song này càng chói mắt hơn, nhất là đôi mắt trong vắt kia, hoàn toàn để cho người ta không rời mắt được, giống như là có một loại ma lực nào vậy.
Đẹp đến mức kỳ lạ!
Nàng hơi cắn môi để mình tỉnh táo hơn.
Nàng bất chợt tỏ vẻ nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn hơn, quát nhẹ: “Mấy giờ rồi mà còn chưa ngủ!’
Nàng vốn định đi vào quở trách Diệp Mặc vài câu, nhưng vừa nhấc chân đã ý thức được không đúng, cúi đầu nhìn một chút, khuôn mặt liền đỏ lên, nàng chỉ mặc mỗi đồ lót, để cho Diệp Mặc nhìn thấy thì quá khó xử rồi.
Diệp Mặc cười nói: “Tôi không buồn ngủ.”
Đường Nguyệt Dao tức giận nói: “Không buồn ngủ? Đã ba bốn giờ sáng rồi, mặt trời sắp xuất hiện rồi, anh đang định tu tiên à?”
Mất 12 tiếng để bay đến New York, đến nơi lại không ngủ, nhịn đến bây giờ thì làm sao có thể không buồn ngủ, trừ phi Diệp Mặc không phải là người, hoặc là cố tình trốn tránh mình, cho nên giả vờ không buồn ngủ!
Nàng có đáng sợ như vậy sao?
Nàng trầm mặt, mở miệng quát nhẹ: “Đi ngủ! Ngay bây giờ!”
Diệp Mặc mỉm cười: “Để lát nữa, cô cứ ngủ trước đi.”
“Không được, đi ngủ ngay bây giờ!’
Lông mày nàng dựng lên, cũng không lo được lo mất gì nữa mà đi thẳng vào trong, không nói lời nào mà kéo tay Diệp Mặc đi ra khỏi thư phòng.
Mái tóc của nàng nhu thuận như suối, đung đưa hất lên mặt của Diệp Mặc, đập vào mắt là một mảnh trắng lóa như tuyết, viền ren màu trắng trói buộc một mảnh đầy đặn và tròn trịa, nhìn trông vừa thanh thuần lại vừa mời gọi.
Thân hình của nàng rất đẹp, đường cong uyển chuyển lại bay bổng, quy mô kinh người, là loại dáng người ma quỷ, nhưng bởi vì tập võ, nên da thịt của nàng càng săn chắc chặt chẽ hơn, toàn thân không có một chút thịt thừa, có một loại vẻ đẹp khỏe khoắn và gợi cảm.
Bàn tay ngọc của nàng nắm chặt cổ tay của hắn, mang theo một loại xúc cảm ôn nhuận và trơn nhẵn.
Nàng quay người bước đi, đưa lưng về phía Diệp Mặc, để lộ một mảnh lưng trơn bóng, vai như gọt, eo thon gọn, đường cong xinh đẹp từ eo xuống mông, nhìn từ góc độ này, trái mật đào kia càng lộ vẻ to lớn và sung mãn mê người.
Diệp Mặc ngơ ngác một chút, hắn hơi thất thần nên để mặc cho nàng kéo ra khỏi thư phòng.
“Mấy giờ rồi mà còn chưa ngủ, thật là!”
Nàng vừa đi vừa lẩm bẩm, lại cấp tốc quay đầu liếc mắt nhìn lại, chờ đến khi thu hồi ánh mắt, khuôn mặt xinh đẹp của nàng đã đỏ bừng lên, toàn thân cũng đã cứng đờ, ngay cả bàn tay đang nắm tay Diệp Mặc kia cũng không tự chủ được mà siết chặt thêm vài phần.
Diệp Mặc thất thần một lúc, ánh mắt lướt qua hình xăm rồng màu vàng kim kia, lại liếc mắt quét qua vai.
Trên đó có thêm một hình xăm màu vàng kim, hình như là hình chim Loan, đây là sức mạnh của khối ngọc lúc trước sao?
Diệp Mặc cẩn thận quan sát một phen, lại lộ ra vẻ suy tư.
Đến phòng ngủ, Đường Nguyệt Dao buông tay ra, nàng đi đến trước giường, vén một nửa chăn mền lên, chỉ vào đó mà nói: “Bên này là của tôi, bên kia là của anh, mau ngủ đi.”
Diệp Mặc nhìn nàng, há hốc miệng, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Hắn cũng không thể nói là mình không cần ngủ được, sợ rằng sẽ bị nàng coi thành quái vật, mà giải thích thì lại quá phiền phức.
“Cô. . . cô không quay qua bên kia sao?”
“Tại sao tôi phải quay qua bên kia?”
“Tôi muốn cởi quần áo.”
“Ah! Được rồi!”
Đường Nguyệt Dao hơi giật mình, mặt đỏ ửng, nàng cúi đầu xuống, lại thấy hơi luống cuống tay chân: “Tôi. . . tôi nằm xuống trước vậy!” Nàng nói xong liền cắm đầu chui vào trong nửa ổ chăn của mình, kéo chăn lên che kín như bưng.
Ba!
Nàng còn không quên tắt đèn ở đầu giường.
Trong bóng tối, nàng nghe thấy tiếng sột soạt, tiếp đó, đệm hơi rung lên một chút.
Toàn thân nàng cứng đờ, trái tim cũng từ từ gia tốc.
Diệp Mặc. . . sẽ không làm gì chứ?
Diệp Mặc đã mệt mỏi như vậy rồi, chắc là không còn sức lực đâu, với lại, chỉ bằng chút sức mạnh của Diệp Mặc, làm sao có thể thắng được mình? Mình chỉ dùng một đầu ngón tay là có thể làm cho Diệp Mặc ngoan ngoãn rồi. . . Ah? Diệp Mặc ngủ rồi sao? Tại sao lại không có chút động tĩnh nào?
Nàng trở mình, liếc mắt nhìn qua bên kia một cái.
Chỉ thấy Diệp Mặc đang quay về phía nàng, hai mắt nhắm chặt, hô hấp đều đều, giống như là đang ngủ thật.
Nàng hừ một tiếng: “Còn nói là không buồn ngủ nữa!”
Nàng cằm xuống, cơ người lại, bình tĩnh nhìn Diệp Mặc trong bóng đêm, đôi mắt đẹp của nheo lại, cũng không biết nàng nghĩ đến cái gì mà khóe môi nổi lên một nụ cười.
Nhưng ngay sau đó, nàng lại tức giận mà nhăn chiếc mũi ngọc tinh xảo.
Có đôi khi Diệp Mặc rất tốt, nhưng có đôi khi lại rất đáng giận.
Nàng cứ nhìn như vậy một lúc lâu, rồi xê dịch qua bên đó, đưa tay ra mò vào trong chăn một lúc, liền mò được tay của Diệp Mặc, nàng chọc nhẹ vài cái, thấy Diệp Mặc không có động tĩnh gì, xem ra là đã ngủ thật rồi.
Nàng liền to gan hơn nhiều, thân thế hơi chuyển qua bên đó, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Nàng đã có thể ngửi thấy một mùi thơm của sữa tắm, và cả mùi nước hoa ở trên áo sơ mi.
Nàng chống cùi chỏ ngồi dậy, liếc mắt nhìn qua, quan sát gương mặt đang ngủ say này.