Nàng dán lại rất gần, chóp mũi của hai người chỉ cách nhau có một chút, hầu như là có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, sợi tóc của nàng không ngừng trượt xuống, rơi vào gò má của Diệp Mặc, nàng vội vàng kéo ra vì sợ sẽ đánh thức Diệp Mặc.
Nàng duy trì tư thế này một lúc, lại cảm thấy thân thể hơi cứng lại, nên đã điều chỉnh một chút, to gan mà dán vào trong ngực của Diệp Mặc, để cho Diệp Mặc chia sẻ một chút trọng lượng cho mình.
Thấy Diệp Mặc vẫn không có động tĩnh gì, nàng lại to gan hơn một chút, duỗi ngọn tay ngọc ra, nhẹ nhàng ấn nhẹ lên chóp mũi của Diệp Mặc.
“Hì hì!” Nàng mím môi cười.
Bình thường Diệp Mặc rất cao ngạo và lạnh lùng, rất bá đạo, bây giờ ngủ thiếp đi lại bị nàng tùy tiện trêu chọc.
“Ai bảo anh không nghe lời tôi, anh bảo anh lăng nhăng như vậy, còn giấu diếm tôi đúng không! Không nói cho tôi biết đúng không!”
Nàng vừa tức giận mà hầm hừ, vừa ấn thêm vài lần.
Ai nha!
Bỗng nhiên, người bên dưới hơi động đậy, mí mắt hơi run lên như là sắp mở ra, nàng lập tức luống cuống tay chân, nhưng đúng lúc này, người bên dưới đột nhiên xoay người, một bàn tay to lớn đã ôm lấy eo của nàng.
Đầu nàng ong một tiếng rồi trống rỗng, cứng đờ tại chỗ, không thể chuyển động.
Diệp Mặc tỉnh rồi sao?
Diệp Mặc đã nghe thấy mấy lời mình vừa nói chưa?
Một loại cảm giác xấu hổ đến cực hạn bỗng nhiên nảy sinh trong lòng nàng, làm cho nàng đỏ mặt, làm cho nàng hoàn toàn thất thố.
Ah? Vẫn chưa tỉnh?
Đợi một lát mà vẫn không thấy Diệp Mặc động đậy, nàng thấy Diệp Mặc vẫn nhắm mắt, hô hấp vẫn đều đều như cũ, hiển nhiên là vẫn chưa tỉnh, chỉ là trùng hợp mà thôi.
Nguy hiểm thật!
Nàng âm thầm cảm thấy may mắn, nhưng mà tiếp đó, nàng lại thấy hơi quẫn bách, bàn tay của Giang Chu đang ôm ngang eo của mình, hai người dán vào nhau, gần như là có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau rồi, thực sự là quá thân mật.
“Ai nha!’
Nàng thử vùng vẫy một lát, nhưng lại không dám dùng quá nhiều sức mạnh vì sợ đánh thức Diệp Mặc, một lát sau, nàng chỉ đành phải tiếp nhận, nằm xuống mặc kệ cho Diệp Mặc ôm, nàng nhắm mắt lại, muốn cứ ngủ như vậy, thế nhưng mà, trái tim đập loạn nhịp này làm cho nàng không thể ngủ nổi.
Đầu óc suy nghĩ lung tung, nghĩ đến mức hưng phấn bừng bừng, thế là cứ trợn tròn mắt như vậy cho đến hửng đông.
. . .
“Khụ khụ!”
Trong màn đêm, một chiếc MPV lao nhanh ở trên đường, đi ra khỏi trung tâm thành phố, đi về phía khu vực ngoại thành.
Tại Hồng Mị nằm nghiêng trên ghế sau, gương mặt yêu mị đã trắng bệch như tờ giấy, lại ho khan kịch liệt.
“Chậc!”
Nàng lau miệng một chút, nhìn một mảnh đỏ thắm đến giật mình ở trong lòng bàn tay mình, lại cảm thấy rất ảo não.
Tính sai rồi!
Không ngờ cô gái kia đã chiếm được sức mạnh của ngọc cổ, nên mình mới ngã một vố đau như vậy.
Nếu như không phải nàng chạy nhanh, thì nàng đã phải chết ở đó rồi.
“Con mụ thối tha kia. . .”
Nàng lại ho khan một lúc, rồi nghiến răng nghiến lợi.
Vết thương này làm cho phải nàng trì hoãn vài ngày, cũng may nàng là cổ sư, nếu như là người khác thì có lẽ phải nằm vài tháng mới khỏi.
Cô gái có khuôn mặt lạnh lùng mặc áo da màu đen ở phía trên đặt điện thoại di động xuống, quay người lại, cau mày nói: “Đường chủ, người của Ưng Đường. . .”
Tại Hồng Mị tức giận nói: “Bọn họ làm sao?”
Chuyến này, không chỉ có Phượng Đường của nàng đến, mà đám người Ưng Đường cũng đến, nhưng cả hai đường đều hành động riêng chứ không có liên lạc gì cả, dù sao thì quan hệ của bọn họ cũng là cạnh tranh, nàng là do tổ chức phái đến, còn Ưng Đường là hành động riêng.
Cái tên ngu xuẩn kia vừa lên làm Đường Chủ, nên muốn mượn cơ hội này để lập uy.
Có điều, chút thực lực đó của Ưng Đường, có thể thành công mới là gặp quỷ.
“Bọn họ. . . đã bị bắt rồi, vị Đinh đường chủ kia đã chết! Nghe nói là bị vặn gãy cổ.” Cô gái kia nói: “Là tin tức bên phía cảnh sát.”
“Ôi!” Tại Hồng Mị hơi giật mình, rồi cười lạnh thành tiếng, châm chọc nói: “Đáng đời!”
Hiển nhiên là đám người Ưng Đường này vẫn luôn đi theo nàng, muốn làm ngư ông đắc lợi, rơi vào kết cục này cũng là đáng đời.
“May mà chúng ta rút lui sớm, bằng không thì người chết sẽ là chúng ta rồi.”
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía mấy người còn lại ở trong xe.
Lúc đó, nàng đã chặn người lại, để cho đám thủ hạ đuổi theo, nhưng sau đó nàng đã ý thức được không ổn, cho nên đã thông tri cho thủ hạ rút lui, người của Ưng Đường muốn nhân cơ hội đó để ra tay, lại bị người phụ nữ kia đuổi kịp rồi giải quyết.
Những người còn lại đều hít một hơi khí lạnh, tất cả đều nghĩ lại mà sợ.
Cô gái có khuôn mặt lạnh lùng nói: “Đường chủ, làm sao bây giờ?”
Đối thủ mạnh mẽ người ý muốn, ngay cả cao thủ như Đường chủ mà cũng ăn thiệt thòi, đêm này đã chết không ít người, muốn ra tay tiếp thì sẽ càng khó khăn hơn, nhưng mà từ bỏ thì lại có chút không cam tâm.