Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1649 - Chương 1650. Bàng Kinh Hải!

Chương 1650. Bàng Kinh Hải!
Chương 1650. Bàng Kinh Hải!

Tại Hồng Mị lạnh lùng nói: “Còn có thể làm gì, báo lên chứ sao, chỉ dựa vào Phượng Đường của chúng ta là không thể giết chết người phụ nữ kia, tôi cho rằng vị kia sẽ cảm thấy rất hứng thú với chuyện này đấy, nói không chừng còn sẽ đích thân đến đây.”

Tại Hồng Mị nói xong, khóe môi liền hiện lên một nụ cười hài hước.

Người phụ nữ kia rất mạnh, nhưng trong Huyết Diễm vẫn còn người mạnh hơn, và cũng có loại sức mạnh linh văn đó.

Vị kia vẫn luôn rất cố chấp với loại linh văn này, đã từng đi tìm kiếm ở khắp nơi trên thế giới, lúc trước, cũng chính là vị này đã phái Ưng Đường đến Hoa quốc để cướp khối ngọc đó, sau khi thất bại thì vẫn không cam tâm, nên đã phái Hổ Đường đi qua.

Bây giờ mà biết linh văn rơi vào tay người phụ nữ họ Đường kia, thì chắc chắn vị kia sẽ nhịn không được mà ra tay thôi.

Mấy người còn lại ở trong xe nghe thấy thế, sắc mặt cả đám đều thay đổi.

Vị kia ở trong miệng Đường chủ, chính là thủ lĩnh của Huyết Diễm bọn họ, vô cùng thần bí, bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy khuôn mặt thật của vị này, nhưng mà nghe nói, thực lực của vị này rất khủng bố, còn có sức mạnh siêu phàm.

“Người phụ nữ kia quá phiền phức, chỉ có thể mời vị kia.” Tại Hồng Mị thì thào một tiếng, chờ ho khan xong liền cố gắng ngồi dậy, cầm điện thoại di động lên gọi một cuộc, rồi kể tình hình vừa rồi.

“Vậy sao?”

“Bị cô ta lấy? Thú vị, đúng là thú vị!”

“Được, tôi sẽ qua đó chăm sóc cô ta!”

Tây Âu, trong một khu nhà cao cấp, một người đàn ông cao to lực lưỡng đang ngồi trước một khung cửa sổ khổng lồ trong sát, một tay cầm điện thoại di động, một tay cầm chén rượu, lắc nhẹ một cái rồi uống một hơi cạn sạch.

Người này có gương mặt thô kệch và cương nghị, thân hình to cao cường tráng, giống như là thiết tháp, cơ bắp căng phồng, như là ẩn chứa một loại sức mạnh sắp nổ tung ra vậy.

Sau lưng anh ta còn có kim quang lấp lóe, hình như là hình một con hổ dũng mãnh.

Anh ta nói chuyện điện thoại xong, liền ném điện thoại di động qua một bên, đứng lên khỏi ghế, khuôn mặt âm trầm như nước.

“Người phụ nữ kia sao!’

Đạo linh văn kia, vốn nên thuộc về anh ta!

Anh ta nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một vệt sát cơ lăng lệ.

Anh ta cũng không hiểu cái thứ gọi là Linh Văn này lắm, thậm chí cái tên linh văn này cũng là do anh ta đặt, mà anh ta cũng tình cờ đạt được nó, đồng thời cũng không rõ lai lịch của thứ này lắm, rốt cuộc là tồn tại siêu tự nhiên, hay là sản phẩm khoa học kỹ thuật của tiền sử, anh ta đều không dám xác định.

Nhưng không thể nghi ngờ gì là, loại sức mạnh này cực kỳ mạnh mẽ, nó có thể làm cho bất cứ người tập võ nào cũng phải điên cuồng.

Truyền thuyết về thứ này vẫn lưu truyền ở trong nước.

Anh ta đã gần như là vô địch khi nắm giữ một đạo linh văn, đến nay vẫn chưa từng gặp được đối thủ, đồng thời cũng thành lập cái tổ chức Huyết Diễm này, nếu như lại có thể một đạo linh văn nữa, vậy thực lực của anh ta sẽ mạnh hơn nhiều. . .

Đối với một người tập võ mà nói, thì loại dụ dỗ này là không gì sánh được!

“Hình như. . . người phụ nữ kia rất xinh đẹp, vậy thì giữ lại đi, không giết nữa!” Anh ta lại rót một ly, nghĩ đến dung mạo tuyệt sắc kia thì lại nhịn không được mà nuốt nước miếng, huyết mạch căng phồng.

Sau khi uống rượu xong, anh ta cảm thấy toàn thân khô nóng, quay người đi trở về bên giường.

Trên giường, có ba cô gái đang nằm nghiêng ngả ở trên đó, tất cả đều khoác một lớp chăn mỏng manh, có một người da đen thân hình nóng bỏng, và hai cô gái da trắng có dáng người nở nang.

“Darling!”

Anh ta nhảy lên giường, một cô gái da trắng Tây Âu có mái tóc đen mở mắt ra, giang hai tay ra, rồi lại lăn thành một đoàn.

. . . . . .

“Bảy giờ!”

Đường Nguyệt Dao nhịn một đêm, nhịn đến tận hửng đông, cuối cùng nhân cơ hội Diệp Mặc trở mình để chui ra ngoài, nàng vội vàng trở về vị trí của mình, lại nhìn điện thoại một cái, đã hơn 7 giờ sáng rồi, nàng chỉ biết che mặt thở dài.

Đều tại mình mà, nhất định phải trêu chọc Diệp Mặc làm gì, bây giờ thì hay rồi, đúng là lợi bất cập hại mà.

Nàng ngáp một cái vì cảm thấy hơi buồn ngủ.

Tối hôm qua ngủ được vài tiếng, còn chưa khôi phục hoàn toàn, nàng phải ngủ tiếp mới được.

Nàng đang định nhắm mắt lại để ngủ thêm một lúc, liền cảm thấy Diệp Mặc ở bên cạnh bỗng nhiên động đậy, quay người qua xem, chỉ thấy Diệp Mặc đã tỉnh lại, còn duỗi lưng một cái, nhìn sắc mặt kia, phải nói là cực kỳ phấn chấn.

“Anh tỉnh rồi?”

Rõ ràng là Diệp Mặc ngủ rất ngon.

Suy nghĩ một chút thì cũng đúng, ôm một đại mỹ nhân như nàng, đương nhiên là sẽ ngủ ngon rồi.

Nhưng nàng thì quá thảm rồi!

Trong bụng nàng thầm hầm hừ, lại nhịn không được mà ngáp một cái, nàng cảm giác là sắc mặt mình đang rất xấu xí và mệt mỏi.

Diệp Mặc nhìn qua, ra vẻ kinh ngạc nói: “A! Cô ngủ không ngon à? Sao tôi thấy vành mắt của cô cứ hơi đen thế?”

“Tôi. . .”

Nàng lập tức cảm thấy vô cùng tức giận, đôi mắt đẹp như muốn phun lửa.

Không phải là do cái tên khốn khiếp nhà anh hại sao!

Buổi tối hôm qua, anh làm nhiều chuyện như vậy mà anh không biết sao?

“Không có, không có gì! Tôi ngủ rất ngon, chỉ là không ngủ đủ, tôi ngủ thêm một lát nữa.”

Nàng tức giận mà hừ hừ hai tiếng, lại quay đầu qua chỗ khác, kéo chăn lên đầu, nhắm mắt lại, hoàn toàn không thèm để ý đến Diệp Mặc.

Hết chương 1650.
Bình Luận (0)
Comment