Diệp Mặc hỏi thêm vài câu liên quan đến cỗ sức mạnh kia, sau khi ăn xong, hắn chuẩn bị đi về phòng, lúc này, quản lý da trắng của khách sạn vội vàng đi đến.
“Tìm tôi? Là ai?’
“Tập đoàn Hunter?”
Diệp Mặc hơi ngơ ngác một chút.
Cái tên này có hơi quen tai!
Sau đó hắn liền nhớ ra, tập đoàn Hunter này từng phái người đến Thần Châu, nói là muốn bỏ mấy tỷ đô la để thu mua kỹ thuật của loại thuốc kéo dài tuổi thọ kia.
Khi đó Lâm Ích Phi đã tiếp đãi, về sau đã nhắc đến với hắn.
“Gặp một lần đi!”
Diệp Mặc hơi do dự một chút, rồi ra hiệu cho quản lý dẫn người đến.
Mấy phút sau, một người đàn ông da trắng có thân hình cao gầy, mặc âu phục cổ, đội mũ nỉ đi theo quản lý vào nhà ăn.
Diệp Mặc nhìn qua, lông mày hơn cau lại.
Người này. . . có hơi kỳ quái.
Cũng không nói rõ là kỳ quái ở chỗ nào, chỉ là có một loại khí chất hơi kỳ lạ, khuôn mặt quá thon gầy, lông mày quá mỏng, còn cặp mắt màu xanh lam kia cũng làm cho người ta có một loại cảm giác âm lãnh.
Da của người này rất trắng, không phải là loại trắng như bình thường, mà là một màu trắng có hơi bệnh trạng.
Cách ăn mặc của người này quá phục cổ và truyền thống, làm cho người ta hơi để ý.
Diệp Mặc nhớ kỹ, khi đó Lâm Ích Phi cũng nói với hắn, người của tập đoàn Hunter hơi kỳ lạ, sẽ không phải là vị trước mặt này chứ!
“Diệp tiên sinh! Hạnh ngộ!” Người kia bỏ mũ mềm xuống, làm một lễ tiết chào hỏi cổ xưa, lại nói tiếng Hoa.
Diệp Mặc cười nhạt: “Tiếng Hoa không tệ, xưng hô thế nào?”
Người kia đội mũ phớt lên, mỉm cười nói: “Quá khen, gọi tôi là Bart (Ba Đặc) là được, tôi là người đại diện toàn quyền của tập đoàn Hunter, đến đây để thương lượng chuyện làm ăn với Diệp tiên sinh.”
“Làm ăn gì?”
Diệp Mặc đi qua ngồi xuống một bên, lại ra hiệu cho Bart ngồi xuống.
“Diệp tiên sinh cớ gì biết rồi lại còn cố hỏi.” Người kia vui vẻ ngồi xuống, cười nói: “Đúng là cái giá lần trước của chúng tôi hơi thấp một chút, hơi thiếu cân nhắc khi đặt yêu cầu, cho nên lần này, chúng tôi đã chuẩn bị chu đáo hơn, mang theo thành ý to lớn hơn.”
Diệp Mặc cười nói: “Thành ý to lớn hơn? Lớn thế nào?”
“Tôi biết với tài sản của Diệp tiên sinh bây giờ, hoàn toàn không nhìn trúng vài tỷ đô la nữa rồi, có lẽ 10 tỷ đô la mới miễn cưỡng lọt vào mắt Diệp tiên sinh, đúng là cái giá này quá thấp so với một kỹ thuật có tiền đồ vô lượng kia.”
“Cho nên, lần này chúng tôi ra giá 50 tỷ đô la, để cùng hưởng kỹ thuật chứ không phải bán đứt, anh trao quyền sử dụng kỹ thuật cho chúng tôi là được.”
“Mà tập đoàn Hunter chúng tôi, sẽ hứa hẹn là không tiêu thụ bất kỳ loại thuốc nào được sinh sản từ kỹ thuật này.”
Diệp Mặc nghe thấy thế, lông mày từ từ cau lại.
Cùng hưởng, trao quyền, còn hứa sẽ không tiêu thụ bất kỳ loại thuốc nào được sinh sản từ kỹ thuật này?
Vậy bọn họ mua làm gì, còn bỏ 50 tỷ đô la nữa, đây chính là đô la đấy!
Cái giá tiền này có thể mua bao nhiêu công ty chứ!
Diệp Mặc bật cười nói: “Tập đoàn Hunter các anh không muốn kiếm tiền à?”
“Tiền, chỉ là một con số mà thôi, kỹ thuật mới có thứ đáng giá nhất, vì kỹ thuật chúng tôi có thể trả giá cao như vậy, Diệp tiên sinh, ý của anh thế nào?”
Nụ cười của người đàn ông này vẫn chưa từng thay đổi.
“Không ngờ quý công ty lại có năng lực tài chính kinh người như vậy, đã không muốn kiếm tiền, vậy tôi cũng muốn hỏi một câu, quý công ty có lai lịch gì?”
“Điều này có quan trọng không?”
“Đương nhiên!”
“Tập đoàn Hunter của chúng tôi, đúng là có chút lai lịch, nhưng mà, tôi không tiện lộ ra, chuyện này việc quá quyền hạn của tôi, nhưng tôi có thể cam đoan với anh, tập đoàn của chúng tôi sẽ tuân thủ lời hứa, hơn nữa, thực lực của chúng tôi cũng rất mạnh mẽ.”
“Tối hôm qua, Diệp tiên sinh vừa đến New York đã tập kích, chúng tôi đã điều tra ra thân phận của đối phương, đó là một tổ chức có tên Huyết Diễm.”
“Chúng tôi chỉ cần búng tay một cái là có thể tiêu diệt cái loại tổ chức tội phạm nho nhỏ này, cái ví dụ này đã làm Diệp tiên sinh anh hiểu chưa?”
“Nếu như Diệp tiên sinh anh đồng ý hợp tác, vậy chúng tôi sẽ rất vui lòng mà hỗ trợ, tiêu diệt tổ chức này giúp anh.”
Nụ cười của người này vẫn không hề thay đổi.
Diệp Mặc nghe thấy thế thì cau mày.
Khẩu khí này cũng quá lớn rồi đấy!
Xem ra cái tập đoàn Hunter này, đúng là có một bối cảnh thần bí và mạnh mẽ.
Diệp Mặc do dự một lúc, nghiêm mặt nói: “”Chuyện này. . .tôi còn phải suy nghĩ một chút, bây giờ tôi không thể trả lời chắc chắn được.”
Người kia đứng lên nói: “Tôi hiểu! Diệp tiên sinh, như vậy đi, ba ngày, ba ngày sau, anh cho tôi một câu trả lời chắc chắn, đây là số điện thoại và hòm thư của tôi.”
“Được! Tôi hỏi thêm một câu, nếu như tôi không đáp ứng thì sao?”
“Chuyện này à! Tôi nghĩ Diệp tiên sinh anh là một người thông minh, cho nên đã có thể đoán được câu trả lời rồi, không phải sao?” Người kia đưa danh thiếp xong liền mỉm cười, đè vành mũ một cái, rồi quay người rời đi.