Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1651 - Chương 1652. Đường Nguyệt Dao: Đều Tại Anh!

Chương 1652. Đường Nguyệt Dao: Đều tại anh!
Chương 1652. Đường Nguyệt Dao: Đều tại anh!

Đường Nguyệt Dao lại nhìn mặt mũi tràn đầy ghen tị và u oán của con hồ ly tinh họ Hoàng kia, nàng bỗng nhiên lại cảm thấy toàn thân sảng khoái, vênh mặt lên mà cho họ Hoàng một cái lườm nguýt.

Đường Nguyệt Dao kéo ghế ra ngồi xuống, thản nhiên nói: “Hơi mệt mỏi nên ngủ không được tốt lắm!”

Nàng cũng không định phủ nhận, nàng cảm thấy trong sạch của mình cũng không quan trọng như vậy, cô nam quả nữ ở chung một phòng mà lại không phát sinh chuyện gì, đây không phải là nói nàng không có mị lực và hấp dẫn sao?

Nàng mới không muốn mất mặt trước mấy người phụ nữ này, nhất là con hồ ly tinh họ Hoàng này.

Hàn Tâm Nhuế bu lại gần, hưng phấn nói: “Vậy. . . nhất định là rất nhiều lần nhỉ?”

Đường Nguyệt Dao nghe vậy liền ngẩn ngơ, gương mặt trắng nõn bỗng nhiên đỏ bừng như đít khỉ.

Có thể hỏi loại vấn đề này sao?

Một cô gái mà có thể hỏi loại vấn đề xấu hổ như vậy sao?

Nàng ấp a ấp úng, quẫn bách một lúc.

Đầu nàng đã đứng máy, trống rỗng, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào.

Vấn đề này. . . quá khó khăn!

Nàng không có chút kinh nghiệm nào, cũng không biết tình hình của đàn ông ở phương diện đó, không biết nên nói cái gì, nói quá cao thì sẽ rất giả, dù sao với cái dáng vẻ kia của Diệp Mặc thì cũng không mạnh mẽ lắm.

“Đúng. . . đúng vậy . . . “ Nàng đỏ mặt, ấp úng hàm hồ cho qua.

Tống Doãn Chân ở đối diện liền bật cười thành tiếng.

Vị Đường tiểu thư này đúng là không biết nói dối!

Ánh mắt này. . . chỉ cần nhìn vào ánh mắt này là biết ngay là nói dối rồi!

Có điều, buổi tối hôm qua thật sự không có chuyện gì xảy ra à?

Đường tiểu thư da mặt mỏng thì có thể hiểu được, nhưng Diệp tiên sinh thì là một người đàn ông bình thường mà!

Cộng thêm việc Đường tiểu thư dậy muộn như vậy, nên vẫn rất khả nghi.

Hai mắt Hàn Tâm Nhuế sáng lên, truy hỏi: “Chi tiết! Có thể nói rõ chi tiết hơn không?”

“A?” Đường Nguyệt Dao lại cứng họng, hoàn toàn nghẹn họng.

Chi tiết?

Nào có chi tiết gì chứ, cái tên khốn kia vào chạm vào gối đã ngủ say như heo chết rồi!

“Khụ khụ!”

Lúc này, một tiếng ho nhẹ vang lên.

Cuối cùng thì Diệp Mặc cũng không nhịn được nữa, cắt đứt buổi trò chuyện này của các cô gái.

Hắn vừa mới đến, bầu không khó trên bàn ăn lập tức thay đổi, Hàn Tâm Nhuế cúi đầu xuống không nói tiếng nào như chuột thấy mèo, chỉ biết ấp a ấp úng mà và cơm vào miệng.

Sắc mặt Hoàng Khả Hinh cũng thay đổi, lộ ra nụ cười vô hại lại xinh đẹp như ánh mắt trời.

Tống Doãn Chân cũng mỉm cười, cũng im lặng. . .

Đường Nguyệt Dao liếc mắt nhìn qua, nhíu mũi ngọc tinh xảo mà hầm hừ hai tiếng, khi nhìn thấy Diệp Mặc bê khay đồ ăn cho nàng thì sắc mặt của nàng mới hơi hòa hoãn lại, rồi gật đầu thỏa mãn.

Cơm nước xong xuôi, mấy người phụ nữ dồn dập rời đi, chỉ để lại một mình Đường Nguyệt Dao.

Đường Nguyệt Dao ăn xong, liền lau miệng, nhìn Diệp Mặc đang cắm đầu ăn cơm, nàng muốn nói lại thôi vài lần.

Trong nội tâm của nàng có rất nhiều câu hỏi, nhưng nàng không xác định là mình hỏi xong thì Diệp Mặc có trả lời đúng sự thật hay không, khả năng lớn nhất là lại ứng phó qua loa vài câu như trước kia, thực sự là đáng giận!

Diệp Mặc ngẩng đầu lên hỏi: “Cơ thể sao rồi?’

“A?” Đường Nguyệt Dao hơi ngơ ngác một chút.

Diệp Mặc nghiêm mặt nói: “Không phải cô đang suy yếu sao, chắc là có quan hệ với cỗ sức mạnh kia! Sau khi sử dụng nó, thời gian suy yếu sẽ kéo dài bao lâu?”

Hắn vẫn cảm thấy hứng thú với loại sức mạnh thần kỳ kia, mặc dù hắn không cần, nhưng vẫn có thể nghiên cứu một chút để hiểu về nguyên lý của nó.

Sau này có cơ hội có thể kiểm tra một chút, ghi chép số liệu, xem giới hạn của sức mạnh này là ở đâu.

“Ừm!” Đường Nguyệt Dao gật gù, nghiêm túc nói: “Phải xem tình hình, nếu bình thường thì nghỉ ngơi một chút là được, sau 12 tiếng sẽ khôi phục hoàn toàn, nhưng nếu như dùng lâu hơn, vậy phải một hai ngày mới có thể khôi phục bình thường.”

Diệp Mặc suy tư một chút: “Như vậy à!”

Như vậy mới bình thường, nhất định phải đánh đổi thì mới có thể sử dụng sức mạnh thần bí đó.

“Vậy cô bây giờ. . .”

“Hơi mệt mỏi một chút, vẫn chưa khôi phục hoàn toàn!” Đường Nguyệt Dao lên tiếng, oán trách mà nhìn qua.

Đều tại Diệp Mặc làm nàng không ngủ ngon, bằng không thì nàng đã khôi phục bình thường rồi.

Diệp Mặc nói: “Vậy hôm nay liền ở lại khách sạn, không ra ngoài nữa! Cô nghỉ ngơi cho tốt đi!”

“Ừm!” Đường Nguyệt Dao gật đầu một cái, chợt nhớ ra gì đó, lo lắng nói: “An ninh ở khách sạn không có vấn đề gì chứ? Có thể bị trà trộn hoặc mạnh mẽ xông vào hay không?”

Huyết Diễm này có rất nhiều cao thủ, thủ đoạn càng âm hiểm xảo trá, làm cho người ta khó lòng phòng bị, cũng không phải đám tay chân nước N kia có thể so sánh được.

Vệ sĩ của Hoa Thiên có thể đối phó với những người bình thường, nhưng không thể đối phó được với những cao thủ võ lâm như thế này.

Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Hay là thuê thêm một số người đi, tôi biết không ít người, trước kia tôi làm việc ở Lôi Thần, bên đó có không ít cao thủ, mặc kệ là trang bị hay tố chất nhân viên thì đều là số một số hai trong giới vệ sĩ.”

Diệp Mặc hơi do dự một chút, vuốt cằm nói: “Cũng được!”

Hắn không lo lắng chút nào, nhưng gia tăng sức phòng ngự cũng không phải là chuyện xấu.

“Vậy để lát nữa tôi liên lạc với bọn họ.”

“Được!”

Hết chương 1652.
Bình Luận (0)
Comment