Nhưng anh ta còn chưa kịp động, thì đã có một đám người nhảy xuống từ mấy chiếc xe kia, trong tay bọn họ còn cầm súng tiểu liên, bắt đầu bóp cò.
Tạch tạch tạch!
Mặt trước của xe taxi đã bị bắn thành cái sáng, đèn xe gương xe toa xe đều bị nổ tung.
Anh ta vội vàng cúi đầu để né tránh, nhưng chiếc xe này đã hoàn toàn xong đời rồi.
“Mẹ nó!”
Anh ta cắn răng mắng một tiếng, chỉ cảm thấy màng nhĩ của mình sắp vỡ nát rồi.
Mười mấy giây sau, tiếng súng ngừng lại.
Anh ta sửng sốt một chút, vội vàng ngó đầu nhìn qua.
“Kia. . .”
Ngay sau đó, toàn thân anh ta chấn động như bị sét đánh.
Ánh mắt của anh ta trở nên ngốc trệ, không thể tin nổi mà nhìn về phía trước, nơi đó có một đoàn người, nhưng người đi đầu lại là một người thanh niên đẹp trai đến mức khó tin.
Chính là vị thủ phủ trẻ tuổi kia!
Bên cạnh người này chính là cô nàng họ Đường kia!
Thế nhưng mà. . . điều này . . . không thể nào!
Sao tên này lại biết hành tung của mình?
Thậm chí còn thiết kế mai phục luôn?
Chuyện này. . . tuyệt đối là không thể mà!
Tên này lấy được tin tức từ chỗ nào?
Còn nữa, đám đường chủ khác đâu? Thủ lĩnh đầu? Tất cả đâu rồi?
Khi nhìn thấy đám người kia không ngừng đến gần, nội tâm của anh ta càng ngày càng chìm xuống, hoàn toàn tuyệt vọng.
Anh ta là một sát thủ đỉnh cấp, am hiểu ngụy trang và ám sát, nhưng chắc chắn không phải đối thủ của cô nàng họ Đường khi đối kháng chính diện, đấy là còn chưa nói đến chuyện một đám súng ống của đối phương.
“Trịnh Lâm Vượng?” Thanh niên kia nhàn nhã bước đến gần, vốn còn định đi đến cửa xe, nhưng lại bị mỹ nhân bên cạnh chặn lại, hắn liền dừng bước, cười tủm tỉm mà gọi tên anh ta.
“Mày. . .”
Người đàn ông cao gầy trợn mắt lên, trong mắt tràn đầy kinh hãi và khó tin.
Vì sao tên nhãi này lại biết tên thật của mình?
Không có bao nhiêu người biết tên thật của mình cả.
Thân thể của anh ta không thể khống chế được mà run rẩy khi nhìn thấy cặp mắt thâm thúy kia, một cỗ lạnh lẽo từ cột sống lan tràn ra toàn thân.
Từ đầu đến cuối, anh ta không hề để hành động này vào mắt, mà chỉ coi là đi du lịch, Huyết Diễm đến đây nhiều như vậy, giết tên nhãi này là dễ như trở bàn tay.
Anh ta chưa từng để tên nhãi thủ phủ trẻ tuổi này vào mắt, đây chỉ là một tên công tử ăn chơi trác tác mà thôi, mời một cao thủ mà đã muốn đấu với Huyết Diễm của bọn họ rồi, có thể nói là cực kỳ ngây thơ.
Nhưng đến lúc này, anh ta mới ý thức được mình đã sai lầm đến mức nào.
Đây không phải là một công tử ăn chơi trác tác hay ngây thơ gì cả, mà rõ ràng là một nhân vật lợi hại sâu không lường được.
Có thể biết được hành tung của anh ta, lại có thể biết được tên thật của anh ta, thủ đoạn của người này có chút quá khó tin rồi, để cho người ta không chịu được mà rùng mình.
Tất nhiên, nếu như tên nhãi này đã biết được hành tung và tin tức khác của anh ta, vậy những người còn lại thì sao?
Có phải là đã bị tên nhãi này biết được từ trước rồi không?
Vậy thì hành động này của Huyết Diễm bọn họ sẽ biến thành một tai nạn!
Thôi quên đi!
Liên quan gì đến mình đâu!
Mình đã sắp chết rồi!
Khóe miệng anh ta cong lên, nở một nụ cười tự giễu.
Đoàng!
Một tiếng súng, viên đạn đánh thẳng vào trán, một chùm máu đỏ tươi văng ra.
Người ngọc để súng xuống, khuôn mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, không có một tia gợn sóng.
Nàng cất súng vào bên hông, sau đó quay người nhìn về phía người thanh niên ở bên cạnh, khuôn mặt lạnh lùng nhất thời tan rã không ít, ánh mắt đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Bên cạnh hai người họ, là một người đàn ông to con, da trắng đang cầm súng tiểu liên, mặc áo chống đạn, anh ta nhìn hai bên một chút, sắc mặt liền trở nên cực kỳ cổ quái.
Người phụ nữ đáng sợ này lại có một mặt dịu dàng như vậy sao?
Trời ạ!
Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian người này về nước?
Tại sao lại như là biến thành người khác vậy!
A! Thượng đế!
Anh ta giơ tay lên, làm một động tác cầu nguyện.
Đây nhất định là kiệt tác của thượng đế, là một kỳ tích khó tin!
Diệp Mặc phất tay, nói: “Báo cảnh sát đi, để cảnh sát xử lý! Yên tâm, không có giết sai, đây là đường chủ của Bọ Cạp Đường của Huyết Diễm, là sát thủ có uy danh hiển hách, vô số người đã chết trong tay người này, còn bị truy nã tại đây nữa.”
Đường Nguyệt Dao tiến lên kiểm tra thi thể xong liền cau mày lại.
Rốt cuộc Diệp Mặc đã lấy tin tức từ đâu?
Loại sát thủ đỉnh cấp này, rất am hiểu ngụy trang, sở hữu một đống thân phận giả, nên rất khó truy tung, thế mà Diệp Mặc lại biết trước, mà còn mai phục thành công.
Giống như là. . . biết trước mọi chuyện vậy!
Hơn nữa, Diệp Mặc còn biết tên thật của người này, chuyện này càng khiến người ta khó tin hơn.
Rốt cuộc là trên người Diệp Mặc có bí mật kinh người gì đây?
“A, vẫn còn phải đi một chuyến nữa!”
Diệp Mặc mỉm cười với nàng, vẫy tay rồi quay người bước đi.
Nàng bĩu môi, khẽ hừ một tiếng, có chút u oán mà lườm qua, sau đó liền đi theo.
Dáng vẻ này của nàng làm cho đám đồng nghiệp cũ đều phải trợn mắt há hốc mồm, tất cả bọn họ đều lộ ra vẻ như vừa nhìn thấy quỷ vậy.