Đoàn xe phi nhanh trên đường cái, lao đến một địa điểm tiếp theo.
Trên chiếc xe SUV ở giữa, người ngọc ngồi ở trên ghế sau, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt phượng lạnh lùng hơi khép lại, nhắm mắt dưỡng thần.
Nàng bỗng nhiên cau mày, rồi mở mắt ra, quan sát về phía trước.
Trên ghế lái phụ là đồng nghiệp cũ của nàng, vệ sĩ cao cấp của Lôi Thần, đã từng hợp tác vài lần, thân thủ bình thường, nhưng kỹ thuật bắn lại rất tốt.
Frank thấy mình bị phát hiện, liền cười xấu hổ rồi quay đầu lại.
Người phụ nữ này vẫn đáng sợ như xưa!
Frank vỗ ngực một cái, thở phào một hơi.
Tiếp đó, ánh mắt của anh ta nhìn về phía người thanh niên ở phía sau qua lớp kính chiếu hậu, dùng ánh mắt của người da trắng thì gương mặt này cũng rất anh tuấn đẹp trai, là gương mặt để cho người ta không quên được.
Đấy là còn chưa nói đến thân phận tỷ phú, tài sản cá nhân lên đến trăm tỷ đô la kia, còn là thủ phủ Hoa quốc, là một trong những người giàu có nhất trên thế giới này.
Vị Đường tiểu thư kia chỉ dịu dàng hơn một chút khi đối mặt với vị này.
Đây chính là ma lực của tình yêu và tiền bạc sao?
Frank suy nghĩ một phen, đưa tay vuốt cằm, chậm rãi gật đầu, coi như không tệ!
Nếu như anh ta là phụ nữ, tám phần là cũng sẽ yêu vị như giống như là Đường tiểu thư vậy.
Trên thực tế, là một người đàn ông, mà bây giờ anh ta cũng thấy hơi động lòng rồi.
Đường tiểu thư của ngày xưa, gần như là máu lạnh, thậm chí anh ta còn từng nghi ngờ, Đường tiểu thư không có tình cảm, vĩnh viễn lạnh lùng, mạnh mẽ và máu lạnh như vậy.
Thời gian trôi qua một năm, hai người gặp lại nhau, Đường tiểu thư đã không còn lạnh lùng như xưa nữa, thậm chí còn có thể lộ ra một ít dịu dàng ôn nhu.
Thay đổi như vậy, thật sự là để người ta mở rộng tầm mắt.
Có điều, có vẻ như cuộc sống khi về hưu của Đường tiểu thư ở Hoa quốc rất tốt.
“Diệp tiên sinh!”
Frank thấy người thanh niên kia quăng ánh mắt tới, liền mỉm cười nhiệt tình, giọng nói cũng rất khách khí.
Vị này có thân phận tôn quý, lại là khách hàng lớn của công ty, nên tất nhiên anh ta phải tôn kính rồi.
Diệp Mặc mỉm cười với anh ta, lại nhìn người ngọc đang nhắm mắt dưỡng thần ở bên cạnh, nói: “Nghe nói hai người đã từng hợp tác vài lần à?”
“Đúng vậy!” Frank cười nói: “Nói là hợp tác, nhưng thật ra là trợ thụ cho Đường tiểu thư mà thôi, tất cả đều nghe Đường tiểu thư chỉ huy, Đường tiểu thư chính là một nhân vật truyền kỳ và là bảng hiệu của Lôi Thần chúng tôi.”
Frank nói xong thì lại thấy rất kích động, anh ta muốn trò chuyện về chiến tích quang huy trước kia của Đường tiểu thư cho vị này nghe.
Diệp Mặc cũng thấy hứng thú, thân thể hơi nghiêng về phía trước.
Hắn vẫn luôn rất tò mò về quá khứ của đội trưởng Đường, nàng đã có thể trở thành truyền kỳ, tất nhiên phải làm ra những chuyện rất oanh động.
Diệp Mặc sốt ruột nói: “Truyền kỳ thế nào? Rất lợi hại sao?”
Frank nói: “Đó là đương nhiên! Anh tuyệt đối không nghĩ ra Đường tiểu thư khi đó lợi hại đến mức nào đâu, mặc kệ là nhiệm vụ khó khăn thế nào, vào tay Đường tiểu thư là sẽ được giải quyết, người chết trong tay cô ấy. . .”
Đường Nguyệt Dao bỗng nhiên mở mắt ra, cắt đứt lời nói của anh ta: “Ngậm miệng!”
Nàng giết không ít người, thống kê toàn bộ sẽ là một con số rất kinh người.
Đương nhiên, đó đều là những kẻ đáng chết, nàng không thẹn với lương tâm.
Nhưng mà, nàng không muốn để Diệp Mặc biết.
Giết nhiều người cũng không phải một chuyện đáng kiêu ngạo và khoác lác, trái lại còn để cho người ta cảm thấy nàng là một người phụ nữ đáng sợ, sẽ bị người khác chán ghét.
Nàng không quan tâm người khác nghĩ như thế nào về mình, không quan tâm một chút nào, nhưng Diệp Mặc thì lại khác.
Frank hơi sửng sốt một chút, anh ta nhìn Đường Nguyệt Dao một cái, hình như hiểu cái gì đó, liền cười áy náy rồi không tiếp tục đề tài này nữa.
“Tóm lại là rất lợi hại, khi nào rảnh rỗi thì anh bảo cô ấy kể cho anh nghe.”
“Được rồi!” Diệp Mặc hơi ngơ ngác một chút, cũng không hỏi nữa.
Khoảng tầm mười phút sau, đã đến mục đích.
“Tầng chín, phòng số 903!” Diệp Mặc liếc nhìn đồng hồ: “Trong phòng còn có hai phụ nữ, là gái gọi, mọi người cẩn thận một chút.”
Frank hơi sửng sốt.
Cái này mà cũng biết?
Vị này kiếm tình báo ở đâu vậy?
Đường Nguyệt Dao quay đầu nhìn cái đồng hồ trên cổ tay của Diệp Mặc, hàng mày hơi chau lại.
Là ai liên lạc và cung cấp tin tức cho Diệp Mặc?
Còn cả chiếc đồng hồ này nữa, nó hơi kỳ quái!
Trên lý thuyết, với tài sản của Diệp Mặc, tại sao lại đeo một chiếc đồng hồ điện tử trị giá vài ngàn đồng, thậm chí còn không phải loại đắt tiền nhất nữa.
Không phải là nên đeo mấy chiếc đồng hồ nổi tiếng có giá trị chục triệu sao?
Ít nhất cũng phải vài triệu chứ.
Một đại gia có vài ngàn tỷ lại đeo một chiếc đồng hồ vài ngàn đồng ở trên tay, bản thân chuyện này đã là một chuyện kỳ lạ rồi, chuyện kỳ lạ hơn là, có lần nàng còn nghe thấy Diệp Mặc gọi cái đồng hồ này là Tiểu Ái.
Tiểu Ái, không phải là một hãng đồng hồ khác sao?
Đây là quả táo mà.
Có nhầm lẫn gì ở đây sao!