“Được!”
Frank lấy lại tinh thần, lập tức thông báo cho đồng đội, chờ xe dừng lại, anh ta đi xuống trước, rồi bắt đầu chỉ huy thủ hạ đi lên, năm sáu phút sau, có tiếng súng ở trên lầu truyền xuống.
“Hoàn thành!”
Frank quay lại, gõ gõ cửa sổ xe, hồi báo tình hình một chút.
“Không sai! Là sát thủ của Bọ Cạp Đường, danh hiệu là Heo Mập!” Diệp Mặc đi lên xem thi thể, xác nhận thân phận của người này.
Frank gật đầu: “Vậy thì không thành vấn đề.”
Lôi Thần của bọn họ là một công ty an ninh rất chính quy, bình thường chỉ cung cấp nghiệp vụ an ninh và vệ sĩ, bảo vệ an toàn của khách hàng, chứ không làm chuyện đi giết người này.
Có điều, vị này thực sự cho nhiều lắm, cộng thêm có Đường tiểu thư ở đây, hơn nữa vị này cũng đảm bảo với bọn họ, mục tiêu đều là tội phạm hung ác, cho nên bọn họ mới đồng ý.
“Đi, đến nơi tiếp theo!”
Diệp Mặc phất tay, dẫn đầu đi xuống dưới.
Đường Nguyệt Dao đi theo sau lưng, hỏi: “Còn có bao nhiêu cái?”
Diệp Mặc cười nói: “Còn. . . bảy tám cái nữa! Chắc là sẽ xong xuôi trước khia hửng đông, cuối cùng còn có một món lớn, đến khi đó phải nhờ vào đội trưởng Đường cô rồi.”
“Món lớn?”
Đường Nguyệt Dao chớp mắt, chắc hẳn là chủ lực hoặc bộ phận cốt cán, thủ lĩnh của Huyết Diễm rồi, nghe Diệp Mặc nói là thủ lĩnh của Huyết Diễm cũng đến.
Nàng cũng không kinh ngạc chút nào, nàng tự tay giết một đường chủ, nên chắc chắn là Huyết Diễm sẽ đến báo thù.
Nếu đã đến, vậy thì giải quyết sạch sẽ đi, chấm dứt hậu hoạn.
Ngay sau đó, đoàn xe đã lao đến chỗ mục tiêu tiếp theo.
. . .
Hơn 5 giờ sáng.
Trời còn chưa sáng, đường phố không một bóng người, hết sức yên tĩnh.
Đây là một con đường đổ nát ở thành phố New York.
Bên trái con đường là một phòng trọ cũ kỹ, đèn vẫn sáng như cũ.
Năm giờ mười, một chiếc xe chầm chậm đi đến, dừng lại ở một góc góc, cửa xe vừa mở ra, bốn bóng người cao to đi xuống, tất cả đều mặc áo khoác, đội mũ, che kín gương mặt.
“Số 102, không sai, chính là chỗ này!”
Bọn họ lần theo số nhà, tìm thấy căn nhà trọ này, bước lên bậc thang, ấn chuông cửa.
Ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp và cảnh giác vang lên: “Ai?”
Người đàn ông dẫn đầu lắng nghe động tĩnh trong nhà, sau đó trầm giọng nói: “Báo Đường, Trịnh Biểu!”
“Là Trịnh đường chủ à! Mau mau mời vào.”
Trong phòng truyền ra tiếng bước chân dồn dập, tiếp đó là một ông lão thấp bé, gầy yếu, còng lưng đi ra mở cửa, mặt mũi ông lão này khá hiền lành.
Ông ta cười cung kính, đón người vào trong.
Sau đó thò đầu ra quan sát hai bên rồi mới đóng cửa lại.
“Hạc Đường chọn chỗ thật là. . . “Người đàn ông dẫn đầu cởi mũ xuống, ngẩng đầu lên, để lộ ra khuôn mặt gầy nhom hung ác.
Người này khoảng 30 tuổi, khí chất như thổ phỉ.
“An toàn là được, sẽ không bị chú ý đến.”
Ông lão gầy yếu cười ha ha, dẫn người đi lên nhà: “Cảnh sát và FBL ở nơi này không phải ăn chay, khu vực này rất thích hợp để ẩn thân.”
Trịnh Biểu nhún vai: “Được rồi.”
Giết người thì anh ta lành nghề, nhưng trên phương diện mai phục và ẩn nấp thì Hạc Đường mới là chuyên gia, Hạc Đường làm chính là chuyện này, phòng an toàn, liên lạc. . .tất cả đều do Hạc Đường phụ trách.
“Trịnh đường chủ, anh chờ ở đây một lát nhé, một lát nữa các đường chủ khác sẽ đến.”
“Vị kia đâu?”
“Đến New York rồi, lát nữa sẽ đến.”
Trịnh Biểu gật đầu, đi qua ngồi xuống ghế sô pha, ba tên thủ hạ thì đi đến bên cửa sổ, vén màn cửa lên, bắt đầu quan sát chung quanh.
Trịnh Biểu quay đầu liếc mắt nhìn qua, cười nói: “Này! Khẩn trương như vậy làm gì!”
Huyết Diễm của bọn họ từng bị FBL để mắt đến, từng bị tra xét một thời gian, sau khi bắt vài tên lâu la thì đã dừng lại, với tài liệu trong tay FBL. Căn bản là không tim được chỗ này, nên không cần lo lắng.
“Cũng là do họ Đinh phế vật và đám đàn bà ở Phượng Đường kia vô dụng, giết một tên mặt trắng nhỏ và một cô gái mà cũng không xong, thật cmn là thùng cơm.”
Anh ta châm điếu thuốc lên, vắt chân lên, cười nhạo nói: “Họ Đinh kia còn ném cả mạng luôn, dù sao cũng là một đường chủ mà lại vô dụng như vậy, đúng là làm Huyết Diễm của chúng ta mất mặt.”
“Nếu như bọn họ không vô dụng như vậy, chúng ta đã không cần phải đến đây rồi. . .”
Ba tên thủ hạ quay lại, tháo nón rồi ngồi xuống một bên, tất cả đều là người phương Đông, người người thần sắc lạnh lùng, ánh mắt trong vắt.
“Ưng Đường chính là một đám rác rưởi.” Một người cười lạnh, giọng nói đầy mỉa mai.
Nhiệm vụ năm ngoái chính là Ưng Đường đi, đường chủ đích thân dẫn đội, kết quả thì sao, toàn bộ đều nằm xuống, nghe nói còn có thể tiết lộ một số tình báo của tổ chức.
Vị Đinh đường chủ mới nhậm chức kia muốn rửa sạch nhục nhã, nên đi theo Phượng Đường tới New York, kết quả toàn quân bị diệt.
Bởi vậy có thể thấy được, Ưng Đường này chính là một đám giá áo túi cơm, vẫn nên xóa tên đi thì tốt hơn.
Trịnh Biểu phun khói thuốc ra, nghi ngờ nói: “Ha ha! Lời này cũng đúng! Ưng Đường quá rác rưởi! Nhưng mà Phượng Đường thì hơi kỳ lạ, đám đàn bà ở đó rất có bản lĩnh, thế mà lại thất bại?”
Trong tất cả các đường, nếu nói thực lực mạnh mẽ và đáng sợ nhất thì vẫn là đám đàn bà của Phượng Đường, đám người này tu cổ chứ không tu võ, thứ đồ chơi đó thật sự là làm cho người ta sợ hãi.
“Sẽ không phải là nhìn trúng tên mặt trắng nhỏ kia chứ!” Anh ta đột nhiên cười nói: “Cái tên mặt trắng nhỏ kia rất hào hoa phong nhã, lại nhiều tiền, chỉ là đầu óc không tốt lắm, giống như là có bệnh vậy, có tiền mà không biết hưởng thụ cuộc sống, lại đi trêu chọc chúng ta làm gì.”
“Có điều, bị đám đàn bà Phượng Đường nhìn trúng thì cũng rất thê thảm.”