Khóe miệng Trịnh Biểu co quắp vài cái, trong lòng thấy rất ghê tởm.
Anh ta cũng coi như là một kẻ ác, giết người phóng hỏa không gì không làm, nhưng so sánh với họ Thạch này thì vẫn kém xa, dây chính là một tên tâm thần, biến thái, trời sinh đã tàn nhẫn, lại yêu thích giày vò và đùa bỡn phụ nữ.
Trịnh Biểu hừ nhẹ nói: “Nếu như anh có thể tự tay bắt được cô ta, thì anh muốn chơi thế nào thì chơi.”
Người phụ nữ kia không đơn giản, hai vị đường chủ của Ưng Đường đều nằm xuống trong tay cô ta, ngay cả đám đàn bà của Phượng Đường cũng thất bại tan tác, chỉ bằng họ Thạch này, e rằng không bắt được.
Thạch Ngạo Phi nở nụ cười ngượng ngùng: “A! Trịnh huynh đệ, cô nàng đó. . . rất khó giải quyết, một mình tôi thì làm sao mà bắt được, anh đừng gây khó dễ cho tôi chứ.”
Thạch Ngạo Phi cũng không ngu, cũng không mù quáng tự đại như vậy.
Lần này, tất cả các đường tụ tập, ngay cả thủ lĩnh cũng đến đây vì người phụ nữ kia, chứng tỏ người phụ nữ kia này lợi hại đến mức nào, ít nhất cũng phải có vài vị đường chủ ra tay mới được.
Thạch Ngạo Phi ngồi xuống ghế sa lon, đưa tay vuốt mái tóc vàng kim của mình: “Rốt cuộc người phụ nữ kia có lai lịch gì? Môn phái nào? Đã điều tra được chưa?’
“Ai biết được!”
Trịnh Biểu lắc đầu, rít mạnh một hơi thuốc lá, bắt đầu nuốt mây nhả khói.
Khi thấy đối phương móc một điếu xì gà ra, khóe miệng của anh ta lại co giật một cái.
Đi ra ngoài mang xì gà, còn nhuộm tóc vàng óng, thật cmn gay lọ!
Anh ta không nói lời nào mà dời ánh mắt đi, chú ý động tĩnh ở bên ngoài, một lát sau, lại có vài chiếc xe xuất hiện ở trên đường phố.
Anh ta đi đến trước cửa sổ, vén màn cửa lên xem, là mấy chiếc minivan, có một đám người đi xuống.
Nhiều người như vậy, chắc chắn là Hươu Đường.
Trong tám đường của Huyết Diễm, ngoại trừ năm đường chủ lực ra, thì còn có Hươu Đường, Hạc Đường và Bọ Cạp Đường, mà người của Hươu Đường là nhiều nhất, thân thủ khá bình thường, chỉ biết dựa vào vũ khí.
Trịnh Biểu quay người nhìn lại, lẩm bẩm: “Báo, hổ, sư tử, hạc, hươu, 5 đường đã đến, chỉ còn kém ba đường, đám phế vật Ưng Đường và đám đàn bà Phượng Đường kia, còn có. . . đám sát thủ của Bọ Cạp Đường.”
Khi nhắc đến Bọ Cạp Đường, anh ta hơi nhíu mày.
Anh ta không thích đám người núp trong bóng tối, ưa thích hạ độc và ám sát này chút nào, thậm chí còn thấy hơi chán ghét!
Có điều, đám người này rất hữu dụng, đúng là không thể thiếu bọn họ được.
“Vệ đường chủ.”
Một lát sau, một đoàn người đi lên lầu, là Vệ đường chủ của Hươu Đường, đây là một người đàn ông trung niên có tướng mạo bình thường, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, nhìn qua giống như một người hiền lành.
Mọi người lại tiếp tục vừa trò chuyện vừa chờ đợi.
Mấy phút sau, lại có xe đi đến, mấy bóng người dịu dàng khoác áo khoác kín mít đi xuống xe.
“Đám đàn bà kia đến rồi!”
Ngay sau đó, sắc mặt của tất cả mọi người trong nhà đều hơi thay đổi.
Khóe miệng Thạch Ngạo Phi của Sư Tử Đường cũng co quắp một cái, đám đàn bà của Phượng Đường rất tà môn, ngay cả anh ta cũng không dám chạm vào, ai cũng không muốn đang làm việc thì tự nhiên có một đống côn trùng bay ra, ăn sạch ‘cậu em’ của mình, chỉ nghĩ thôi đã làm cho người ta sợ hãi rồi!
Cộc cộc cộc.
Có tiếng bước chân vang lên, tiếp đó cửa bị đẩy ra, mấy bóng người tịnh lệ đi vào phòng, cầm đầu là một cô gái cao gầy, khoác áo khoác, đeo kính râm, buộc khăn quàng cổ, dung mạo bị che quá nửa, nàng vừa đi vào, cả phòng đều yên tĩnh lại.
“Náo nhiệt thật.”
Thân hình của tất cả mọi người đều kéo căng, bỗng nhiên lại cảm thấy rất khẩn trương.
“Tại đường chủ.”
Trịnh Biểu đường chủ Báo Đường đứng lên, ôm quyền thi lễ, rồi lại ngồi xuống.
Tại Hồng Mị khẽ chắp tay một cái, xem như đáp lễ, lại đảo mắt qua, nhìn thấy không còn chỗ ngồi, liền bảo thủ hạ đi qua phòng khác lấy ghế, rồi thản nhiên ngồi xuống.
Bầu không khí trong phòng nhất thời trở nên hơi buồn bực.
Cao Kim Tường của Hổ Đường quan sát một chút, đột nhiên hỏi: “Tại đường chủ, thân thể của cô thế nào rồi?”
Dựa vào hô hấp và động tác của vị này, anh ta đoán là vị này đã bị thương.
Tại Hồng Mị cười nói: “Cao đường chủ, cái này mà anh cũng nhận ra à! Đúng là bị thương một chút, nên hành động này phải dựa vào chư vị đường chủ rồi, còn tôi thì chỉ có thể ở phía sau thôi.”
Sắc mặt Cao Kim Tường hơi thay đổi: “Bị thương?”
Anh ta chưa nghe nói đến tình hình này, chỉ biết là nhiệm vụ thất bại thôi, đám người Ưng Đường toàn quân bị diệt, không ngờ ngay cả vị này cũng bị thương.
Người phụ nữ họ Đường kia mạnh mẽ như vậy thật sao?
Đám người Trịnh Biểu còn lại, sắc mặt cũng đã thay đổi.
Tại Hồng Mị khoát tay, hời hợt nói: “Mọi người không cần lo lắng, chẳng qua là do tôi khinh thường thôi, mà vị kia đã đến rồi, mọi người còn lo lắng cái gì, tôi nói đúng không?”
Cao Kim Tường gật đầu: “Cũng đúng.”
Vị kia mà ra tay, vậy không có kẻ địch nào là không giải quyết được.
Thạch Ngạo Phi nhả khói thuốc, trêu ghẹo nói: “Tại đường chủ, cô đã nhường đúng không! Nếu cô muốn giết tên nhãi kia, tên đó làm sao có thể sống đến bây giờ? Có phải nhìn trúng tên đó rồi không?”
Tại Hồng Mị liếc mắt, cười xinh đẹp nói: “Thế nào? Không được sao? Anh chàng đẹp trai kia rất dễ thương! Tôi nào nỡ lòng giết chứ, nuôi dưỡng không tốt à? Như vậy thì tài sản ngàn tỷ kia cũng là của tôi rồi.”
Thạch Ngạo Phi cười nhạo: “Nghĩ hay lắm!”