Trịnh Biểu trầm ngâm một chút, nói: “Nếu thực lực của người phụ nữ kia mạnh như vậy, chúng ta cứng đối cứng thì sẽ tổn thất không nhỏ, không bằng để đám người Bọ Cạp Đường đến, ngụy trang chui vào trong, sau đó hạ độc.”
“Không sai!” Cao Kim Tường của Hổ Đường vuốt cằm nói: “Ý nghĩ của Trịnh đường chủ không tệ, nếu có thể thành công, chúng ta sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Bàng Kinh Hải ngẩng đầu lên nói: “Dĩ nhiên tôi cũng có kế hoạch này, trong kế hoạch này, không thể thiếu Bọ Cạp Đường được, bọn họ có thể hạ độc, cũng có thể làm nội ứng, bọn họ đi vào từ ban ngày, ban đêm chúng ta sẽ tấn công lần nữa.”
“Như vậy thì tốt rồi.” Cao Kim Tường cười nói: “Như vậy chúng ta có thể thoải mái rồi, sau đó liền giam giữ người phụ nữ kia, rồi thuận tay bắt thằng nhãi kia, tôi sẽ dạy dỗ tên đó thật tốt.”
Bàng Kinh Hải lạnh lùng nói: “Tên nhãi kia. . . tùy các người xử lý.”
Cho đến bây giờ, anh ta vẫn không để tên nhãi họ Diệp kia vào mắt, tên đó chỉ là một công tử nhà giàu vênh váo hống hách mà thôi, cho nên anh ta không quan tâm, đám người này muốn làm gì thì làm đi.
Anh ta chỉ cảm thấy hứng thú với người phụ nữ kia, và cả linh văn ở trên người cô ta nữa!
Bàng Kinh Hải nói xong liền quay đầu liếc mắt nhìn người Phượng Đường, hình như người của Phượng Đường có ý nghĩa khác, nhưng bây giờ, ý kiến của Phượng Đường đã không còn quan trọng nữa, mà cũng không ai quan tâm.
“Lát nữa mọi người trở về chuẩn bị một chút, dẫn đám thủ hạ theo, 11 giờ tập hợp, đúng 12 giờ sẽ hành động, đây là bản vẽ của tòa nhà, đây là khách sạn, nhớ kỹ vào.”
“Nhớ kỹ, động tác phải nhanh, sau khi vào khách sạn phải đóng cửa ngay, chặt đứt thông tin và tín hiệu. . . đây là con đường rút lui. . . còn có vấn đề gì không?”
Đám người nghe xong, trầm ngâm một lát rồi đều lắc đầu.
Kế hoạch này không có vấn đề gì cả, với thực lực của bọn họ, muốn áp dụng là không khó, thủ lĩnh đã đích thân ra tay, cộng thêm đám cao thủ bọn họ, người phụ nữ kia còn có thể lật trời sao!
Nếu như Bọ Cạp Đường hạ độc thành công, vậy thì càng dễ dàng hơn, không cần tốn quá nhiều sức.
Bàng Kinh Hải chắp tay nói: “Vậy thì quyết định như thế đi!”
Anh ta hít một hơi, cảm xúc có hơi bành trướng.
Chỉ cần chờ thêm mười mấy tiếng nước, anh ta liền có thể có được người phụ nữ kia, còn cả cỗ sức mạnh ở trên người cô ta nữa, đó là thứ mà anh ta vẫn luôn mơ ước.
Sau đó, Bàng Kinh Hải nhìn về phía đám người Phượng Đường, hỏi: “Tại đường chủ, vết thương thế nào rồi?”
“Thương thế khá nặng, còn chưa khôi phục.”
“Vậy cô không cần ra tay, chỉ cần lược trận là được, dù sao thì đêm này cũng không cần cô phải ra tay đâu.” Bàng Kinh Hải nở nụ cười tự tin.
Tại Hồng Mị mỉm cười: “Chắc chắn rồi!”
“Hả? Người của Bọ Cạp Đường đâu?”
Chờ đợi thêm một lát, vẫn không thấy người của Bọ Cạp Đường đâu, Bàng Kinh Hải có chút tức giận: “Còn cả Ưng Đường nữa, đám Ưng Đường đã chết sạch đâu, tại sao không có ai đến?”
“Tôi. . . lại đi liên lạc một chút.” Ông lão của Hạc Đường do dự một chút, rồi lại chạy lên tầng ba, sau khi trở về, vẫn lắc đầu: “Không biết vì sao mà vẫn không trả lời, chuyện này rất không đúng, Trịnh đường chủ của Bọ Cạp Đường vẫn luôn đúng giờ, luôn trả lời rất nhanh. . .”
Ông ta cau mày, thần sắc có hơi lo lắng bất an.
Không chỉ một mình Trịnh đường chủ, mà tất cả người của Bọ Cạp Đường và Ưng Đường đều không trả lời, theo đạo lý thì đây là chuyện không thể nào xảy ra được.
Trừ phi. . . là có nguyên nhân bất ngờ nào đó.
Bị bắt, hoặc là. . . đã chết sạch!
Chỉ có hai loại khả năng này!
Ông ta càng nghĩ lại càng thấy lo lắng bất an và khẩn trương.
“Tại sao có thể như vậy?” Sắc mặt Bàng Kinh Hải trầm xuống, phẫn nộ quát lên: “Đám phế vật này!”
“Tôi thấy. . . không phải vấn đề của bọn họ, mà là có biến cố rồi.” Ông lão của Hạc Đường hơi do dự, nói: “Chỉ sợ. . . hành động này sẽ có biến cố.”
“Biến cố? BIến cố gì?”
Bàng Kinh Hải nghe vậy lại giận quá hóa cười.
Kế hoạch của anh ta, làm sao có thể có biến cố, ai có bản lĩnh quấy rối anh ta, cảnh sát sao?
Đúng là trò cười!
“Sợ là đi chơi gái hết rồi, còn chưa xuống giường nữa kìa! Đám người Bọ Cạp Đường kia đều thích đi tìm đàn bà khi có áp lực lớn, không phải mọi người không biết chuyện này mà.” Thạch Ngạo Phi cười nói, anh ta chẳng để ý đến mấy lời ông lão Hạc Đường nói lắm.
Thạch Ngạo Phi ngậm điếu xì gà, tùy tiện cười to: “Một đám người như vậy mà có thể đồng thời xảy ra biến cố sao? Ai có bản lĩnh đó chứ, Thiên Vương lão tử cũng không được, lão già, ông nghĩ nhiều rồi.”
Đám người còn lại nghe xong cũng cười theo, sắc mặt cũng hòa hoãn lại.
Đúng vậy!
Có thể xảy ra chuyện gì chứ, nhiều người như vậy cơ mà, không có gì đáng lo cả.
“Không sai!”
Bàng Kinh Hải cũng gật đầu, anh ta đang định bảo mọi người giải tán, trở về chuẩn bị, nhưng đúng lúc này, tai anh ta khẽ động, nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ ở trên đường phố bên ngoài.
Không phải một tiếng, mà là một chuỗi dày đặc.
Anh ta còn tưởng là người của Bọ Cạp Đường hoặc là Ưng Đường, nhưng ngay sau đó, anh ta nghe thấy âm thanh kéo chốt, một giây tiếp theo, cửa sổ đã bị phá vỡ, có thứ gì đó lăn vào bên trong.
Bàng Kinh Hải cúi đầu nhìn xem, toàn thân chấn động, sững sờ tại chỗ.