Người ngọc hơi giật mình, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ kinh ngạc.
Tên này cũng có?
Cũng không biết là đồ đằng gì nữa!
Chỉ là ngay sau đó, nàng đã bình tĩnh lại, không có chút gợn sóng nào.
Bàng Kinh Hải chắp tay sau lưng, cười to nói: “Tôi biết cô cũng có, cô lấy được sức mạnh trong khối ngọc kia! Thứ đó vốn nên thuộc về tôi, là cô đã cướp của tôi, có điều, tôi rất rộng lượng, chúng ta có thể hợp tác, cô gia nhập vào Huyết Diễm, trở thành người một nhà của tôi là được.”
“Tôi rất thưởng thức cô, tôi thấy cô là người phụ nữ mạnh mẽ nhất, chỉ cần hợp tác với tôi, chúng ta sẽ vô địch, cô muốn cái gì thì có cái đó, cần gì phải đi làm một vệ sĩ chứ.”
“Tên nhãi kia có gì tốt, hà tất phải bán mạng cho tên đó, cũng chỉ là một tên mặt trắng nhỏ mà thôi, nhiều tiền đến đâu cũng chỉ là kẻ yếu, không có sức mạnh như chúng ta, chúng ta mới là xứng đôi.”
Đường Nguyệt Dao nhất thời liếc mắt nhìn qua.
Đây là một tên tự luyến à?
Có bệnh!
Nàng chớp đôi mắt xinh đẹp, ngay sau đó, ánh sáng vàng lóe lên, nàng giẫm chân một cái, thân thể bắn mạnh ra ngoài, đấm một quyền.
“Muốn đánh? Tốt! Vậy tôi đánh cho cô phục mới thôi.”
Bàng Kinh Hải cười nhạo một tiếng, giẫm một cái, xông lên nghênh đón.
Đùng đùng!
Quyền cước giao nhau, nổ tung vang rền như sấm chớp, mái nhà ở dưới chân hai người đã nổ tung từng khúc.
Hít.
Đám người Huyết Diễm ở một bên đều trợn mắt há hốc mồm, tất cả đều liên tục lùi lại phía sau, chỉ sợ mình bị vạ lây.
“Hay là. . . chúng ta làm thịt tên nhãi kìa?”
Cao Kim Tường của Hổ Đường híp mắt, nhìn chằm chằm vào người thanh niên đẹp trai ở bên dưới kia.
Có vẻ như đây là một cơ hội tốt, người phụ nữ này đã bị thủ lĩnh quấn lấy, bên dưới chỉ là một chút vệ sĩ, nếu như đám đường chủ bọn họ cùng xông lên thì vẫn có cơ hội.
“Đợi một chút đi!”
Trịnh Biểu của Báo Đường hơi do dự rồi lắc đầu.
Anh ta vốn không để tên nhãi kia vào mắt, còn cho rằng chỉ là một tên công tử nhà giàu mà thôi, nhưng bây giờ anh ta lại không dám khinh thường, ai biết quanh đây có cao thủ hay là có bao nhiêu người đang mai phục?
Chỉ cần thủ lĩnh giải quyết người phụ nữ kia, thì giết tên nhãi này là một chuyện quá đơn giản.
“Anh tự đi đi!” Tại Hồng Mị nhún vai, cười nói: “Anh cũng biết, tôi bị thương, còn là thương nặng.”
Khuôn mặt Cao Kim Tường co quắp một cái, không lên tiếng nữa.
“Hệ sức mạnh sao?”
Qua vài chiêu, Đường Nguyệt Dao liền hiểu ra, đối phương cũng thuộc hệ sức mạnh, có điều, đối phương vẫn kém hơn nàng một chút, không mạnh như nàng.
“Không đúng!”
Sắc mặt Bàng Kinh Hải thay đổi, anh ta ý thức được tình hình có chút không đúng, đã phát động linh văn rồi mà sao sức mạnh của mình vẫn thua kém người người phụ nữ này?
Anh ta là đàn ông, mà cô ta chỉ là một phụ nữ!
Chẳng lẽ. . . là vấn đề của linh văn?
Linh văn của cô ta cao cấp hơn?
Sau khi ý thức được chuyện này, sắc mặt anh ta trở nên vô cùng khó coi.
Anh ta vẫn luôn tự phụ, nên không thể tha thứ cho mình khi thất bại bởi một người phụ nữ, hơn nữa, cái linh văn này vốn nên thuộc về anh ta.
Bàng Kinh Hải lấy lại tình bĩnh.
“Không có việc gì, sức mạnh của mình chỉ kém hơn một chút mà thôi, còn có thể đánh, chỉ cần chịu đựng được, là có thể xoay chuyển tình thế.”
Sử dụng sức mạnh của linh văn là phải trả giá, nên không kéo dài được bao lâu, chờ hai người bọn họ rơi vào trạng thái suy yếu, bên phía anh ta vẫn còn một đám đường chủ, còn người phụ nữ này chỉ mặc cho bọn họ xâu xé.
Anh ta vẫn thắng chắc!
Nhưng đúng lúc này, anh ta cảm nhận được một loại khí thế bàng bạc bỗng nhiên bộc phát ở trên người đối phương, mà cỗ hơi thở này hoàn toàn khác biệt với lúc trước.
Chuyện gì thế này?
Bàng Kinh Hải sửng sốt một chút, mặt viết đầy mờ mịt.
Đây là một cỗ hơi thở khác biệt, nhưng mà điều này . . . làm sao có thể.
Chẳng lẽ . . . trên người cô ta còn có một linh văn khác chứ không phải chỉ có một?
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu anh ta, làm cho tâm thần anh ta chấn động kịch liệt, kinh hãi muốn chết.
Hai đạo!
Lại là hai đạo linh văn!
Anh ta vô thức muốn thu tay lại, nhưng đã muộn, song quyền rắn chắc đã tiếp xúc với nhau.
Răng rắc!
Tiếng xương cốt đứt gãy vang lên.
“A . . . !”
Một tiếng hét thảm, Bàng Kinh Hải trợn tròn mắt, hoảng sợ nhìn bàn tay đã vỡ vụn của mình, xương cốt đâm xuyên qua làn da, tràn đầy máu tươi.
Một cỗ sức mạnh mênh mông dọc theo cánh tay của anh ta, làm cho thân hình của anh ta bắn ngược ra sau, ngã nhào trên đất.
Bốn phía lập tức yên tĩnh lại.
Đám người Huyết Diễm đã ngây người, chậm rãi trợn trừng mắt lên, tất cả đều hiện lên vẻ kinh hãi đến cực hạn, ngay sau đó, tất cả đều biến thành hoảng sợ, mỗi một khuôn mặt đều đã trắng bệch.
“Rút lui!”
Bàng Kinh Hải đứng lên, cắn răng quát lên, rồi nhảy xuống từ nóc nhà.
Lúc này, đám người Huyết Diễm mới lấy lại tinh thần, hoảng sợ nhìn nhau, rồi lao về bốn phía, tan tác như chim muông.
Trên đường phố, Diệp Mặc nhìn thấy một màn này, thân hình lóe lên, chui vào trong bóng tối, đuổi theo một người trong số đó.