Trong con hẻm nhỏ tối tăm, có một bóng người lướt nhanh.
Đó là một người đàn ông cao to mặc một bộ tây trang màu đen, mái tóc dài màu vàng khá bắt mắt.
Anh ta đang chạy nhanh, mặt mũi tràn đầy kinh hoàng, vừa chạy vừa tức giận mắng chửi.
“Mẹ nó! Chuyện gì thế này!”
“Mẹ kiếp!”
Thỉnh thoảng, anh ta lại quay đầu nhìn lại phía sau, mặc dù không có người đuổi theo, nhưng anh ta vẫn không dám thả lỏng, mà liều mạng chạy trốn.
Cô nàng xinh đẹp kia quá đáng sợ.
Đơn giản chính là một quái vật!
Trong lòng anh ta, thủ lĩnh là một nhân vật đáng sợ như thần thoại, trên người có sức mạnh siêu phàm, không ai địch nổi, nhưng hôm nay, cái thần thoại đó đã sụp đổ ở trước mắt anh ta.
Rốt cuộc cô nàng kia là quái vật gì?
Không phải đều có sức mạnh siêu phàm sao?
Thực lực của hai người phải tương xứng mới đúng, nhưng trên thực tế, thủ lĩnh hoàn toàn thua kém, bị đấm một quyền, phun máu mà bỏ chạy.
Sao cô nàng kia lại mạnh đến mức độ này chứ?
Quá kinh khủng!
Anh ta chỉ nghĩ lại tình hình vừa rồi thôi, toàn thân đã bắt đầu run rẩy, lúc trước anh ta còn muốn chơi đùa với cô nàng này nữa, nếu làm vậy thật thì chỉ sợ cái mạng nhỏ của anh ta đã đi đời rồi.
Chạy mau, chạy khỏi New York, chạy khỏi quốc gia này!
Sau khi chạy thêm vài con phố, tốc độ của anh ta mới chậm lại, cũng cảm thấy đã thoát rồi.
Chắc cô nàng kia sẽ đuổi theo thủ lĩnh, anh ta chạy xa như vậy rồi, nên chắc cũng an toàn rồi, tiếp đó là đặt vé máy bay để trốn khỏi đây, anh ta không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Anh ta dừng lại thở hổn hển một lúc, rồi móc điện thoại ra.
Lúc này, khóe mắt anh ta liếc nhìn về phía đầu ngõ bên kia, hình như bên đó có một bóng người, ban đầu anh ta cũng không để ý vì cho rằng đó là người qua đường, trùng hợp đứng ở đó mà thôi.
Nhưng ngay sau đó, anh ta liền ý thức được không đúng, bóng người kia rất kỳ lạ, chỉ đứng im tại chỗ chứ không nhúc nhích.
Anh ta ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn qua.
Người kia rất cao, đứng dựa lưng vào vách tường ở đầu hẻm, hẻm hơi tối nên anh ta không nhìn rõ dung mạo của người này, nhưng luôn cảm thấy khá quen thuộc.
Thân hình anh ta kéo căng, cảnh giác quát lên: “Là ai?”
Lời này vừa dứt, người ở bên kia hơi ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt tuấn mỹ vô song, khóe môi như đao khắc kia còn nở một nụ cười trêu tức.
“Thạch đường chủ, tôi chờ anh rất lâu!”
Hắn mỉm cười, trong giọng nói trong trẻo còn mang theo vài phần lạnh lẽo.
Sắc mặt Thạch Ngạo Phi đột nhiên cứng đờ, trong mắt của anh ta viết đầy khó tin.
Anh ta còn cho rằng mình đã xuất hiện ảo giác vì kinh hãi quá độ.
Người ở trước mắt, lại chính là tên nhãi thủ phủ kia, thế nhưng mà, vì sao tên này lại xuất hiện ở đây, còn ngăn ở trước mặt mình, mình chỉ chọn bừa một hướng thôi mà.
Lẽ nào tên nhãi này biết coi bói, hoặc là thần cơ diệu toán sao?
Hơn nữa, với tốc độ của mình, sao tên nhãi này có thể theo kịp, còn chạy đến trước cả mình chứ?
Thạch Ngạo Phi đè nỗi nghi ngờ và sợ hãi xuống, lạnh giọng nói: “Là mày? Sao mày lại ở đây?”
Mắt hổ nheo lại, quét về phía sau lưng người thanh niên, tuy rằng không có người khác, nhưng chắc chắn là có không ít người đang mai phục.
Có điều, anh ta không sợ mấy tay súng bình thường này, bọn họ chưa chắc đã đối phó được anh ta, còn tên nhãi này cố tình đứng chờ ở đây, chẳng phải là cho anh ta cơ hội sao!
Chỉ cần bắt được tên nhãi này, mọi chuyện liền kết thúc!
Thật sự là một thằng ngu!
Thạch Ngạo Phi cười giễu cợt, rồi đột nhiên ra tay.
Thân hình anh ta lao thẳng về phía bóng người ở đầu hẻm, khoảng cách chỉ tầm mười bước, chỉ chớp mắt là có thể tiến lại gần, mặc kệ tên nhãi này dẫn theo bao nhiêu người cũng sẽ không cứu được.
Khi đến gần, anh ta bóp chưởng thành trảo, hung hăng chộp về phía cái cổ kia.
Mặt Thạch Ngạo Phi đã nở nụ cười lạnh, anh ta không nương tay chút nào, chính là muốn cho tên nhãi này một bài học.
Thạch Ngạo Phi mừng như điên khi mắt thấy sắp chộp được cái cổ kia, nhưng đúng lúc này, một loại cảm giác đau nhức kịch liệt bỗng nhiên đánh vào phần bụng của anh ta, nó giống như bị một chiếc xe tải đâm thẳng vào bụng vậy, loại sức mạnh to lớn này làm cho lục phủ ngũ tạng của anh ta vỡ ra.
Khuôn mặt Thạch Ngạo Phi cứng đờ, hai mắt trợn trừng lên như sắp rách ra, miệng tràn máu tươi.
Thân hình của anh ta bay ngược ra ngoài như đạn pháo, rầm một tiếng, rơi xuống đất, rồi co lại thành một đoàn.
Thạch Ngạo Phi co quắp trên mặt đất, đầu óc trống rỗng, căn bản không biết chuyện gì xảy ra.
“Thạch Ngạo Phi, đường chủ Sử Tử Đường của Huyết Diễm, năm nay 34 tuổi, sư thừa Ngũ Hành Quyền, 16 năm trước đã phạm tội giết người và cưỡng hiếp hàng loạt, sau đó trốn ra nước ngoài.”
“Những năm gần đây, anh vẫn không hề thay đổi, thậm chí còn phạm tội nghiêm trọng hơn, ít nhất cũng có hơn trăm người phụ nữ bị anh chơi đùa đến chết.”
Cùng với tiếng bước chân, tiếng nói trong trẻo kia đã tới gần, để cho toàn thân anh ta run rẩy, hoảng sợ muốn chết.