Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1666 - Chương 1667. Kẻ Đáng Sợ Nhất!

Chương 1667. Kẻ đáng sợ nhất!
Chương 1667. Kẻ đáng sợ nhất!

Tại sao tên này lại biết?

Tại sao tên này lại biết tất cả mọi chuyện?

Còn nữa, vừa rồi là tên này xuất thủ sao?

Tên nhãi này là thứ gì?

Tên nhãi này không phải là một công tử nhà giàu, là thủ phủ tiếng tăm lừng lẫy sao?

Tại sao lại còn là một cao thủ khủng bố như vậy?

“Anh có nhớ tấm ảnh này không? Đây chính là người cuối cùng mà anh giết, người này mới 18 tuổi thôi, sau khi giết người, anh còn vứt xác xuống hố phân. . .”

“Nhìn kỹ một chút!”

Trên màn hình điện thoại đang lắc lư trước mặt Thạch Ngạo Phi, là một tấm ảnh cũ kỹ, anh ta đã không nhớ ra cô gái này là ai rồi, bao nhiêu người, anh ta làm sao mà nhớ nổi!

Anh ta cũng chưa từng hối hận và áy náy, đám đàn bà này chỉ là con mồi của anh ta mà thôi, kẻ yếu vốn nên bị kẻ mạnh chà đạp và bức hiếp.

“Tôi thấy anh giữ thứ này cũng vô dụng, để tôi xử lý giúp anh nhé.”

Thạch Ngạo Phi nghe thấy thế thì giật mình, anh ta cũng ý thức được cái gì đó, sợ hãi mà nức nở, đang định cầu xin tha thứ, nhưng miệng đầy máu, căn bản là không nói lên lời.

Ngay sau đó, một cơn đau đớn kịch liệt từ bên dưới truyền lên, làm cho anh ta đau đớn đến mức ngất đi.

Diệp Mặc thu chân về, lạnh lùng nhìn Thạch Ngạo Phi trên mặt đất.

Trong Huyết Diễm này, đại đa số đều là tội phạm hung ác, giết người phóng hỏa đều là nhẹ, nhưng hắn không quá căm hận đám người đó, còn tên này thì khác, có thể nói tội nghiệt ngập trời cũng không đủ.

Loại người này, trời sinh đã phản xã hội, giữ lại trên đời sẽ thành tai họa.

Diệp Mặc ngồi xổm xuống, lạnh lùng quan sát một cái, rồi đưa tay vỗ một cái vào trán của Thạch Ngạo Phi.

Sau đó, hắn đứng dậy, lấy khăn tay ra lau giống như là sợ bẩn tay của mình vậy, rồi mới quay người rời đi.

“Bên kia.”

Diệp Mặc liếc mắt nhìn đồng hồ, rồi lao nhanh về hướng đó.

Nhiệm vụ của hệ thống là diệt trừ Huyết Diễm, như vậy sẽ phải diệt trừ hết đám thành viên cốt cán này, còn đám lâu la thì có thể giao cho cảnh sát xử lý.

Không lâu sau, Diệp Mặc đuối kịp một người, là đám người của Hô Đường.

Cao Kim Tường thấy có người tự nhiên chặn đường mình liền biến sắc, lạnh giọng nói: “Là ai?”

Sau đó anh ta nhìn rõ người kia, liền kêu lên: “Là mày?”

Ngay sau đó, Cao Kim Tường tỏ vẻ nghi ngờ, không biết tên nhãi này đuổi theo kiểu gì, là lái xe đến? Hay là có mắt ở trên trời?

“Ha ha! Thằng chó này, mày qua đây chịu chết à! Tao còn đang lo không có cơ hội làm thịt mày đây!”

Cao Kim Tường cười ha hả.

Tên nhãi ngu xuẩn này lại dám đuổi theo đến đây, đây không phải là chịu chết sao!

Vừa hay có thể trả thù cho đám người Lý Thuận và Đinh đường chủ.

“Vậy sao?”

Diệp Mặc chỉ cười nhạo, thân hình hắn chợt biến mất, khi xuất hiện thì đã ở ngay trước mặt đám người Hổ Đường.

“Mày. . .”

Nụ cười trên mặt Cao Kim Tường đã cứng đờ, thay thế vào đó là vẻ sợ hãi.

Tên nhãi này là thứ gì?

Cao Kim Tường vẫn chưa kịp phản ứng lại, một bàn tay trắng nõn đã chộp đến, ấn mặt của anh ta vào tường bên cạnh.

Rầm một tiếng, vách tường lõm xuống, nứt toác ra.

Còn Cao Kim Tường thì hai mắt trắng giã, miệng sùi bọt mép, đã bất tỉnh nhân sự.

Hai người còn lại của Hổ Đường chỉ biết run rẩy tại chỗ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Bọn họ không nhìn nhầm chứ?

Tên nhãi trước mặt này, thật sự là thủ phủ trẻ tuổi kia sao?

Tại sao bọn họ lại có cảm giác, tên này còn kinh khủng hơn cả người phụ nữ kia vậy?

Thì ra tên này mới là kẻ đáng sợ nhất?

Chứ không phải là người phụ nữ kia!

Bọn họ rất muốn chạy, nhưng không thể di chuyển nổi, hai chân như đã mọc rễ, chỉ có thể run lẩy bẩy tại chỗ.

Thình thịch!

Hai tiếng trầm đục.

Diệp Mặc vỗ vào trán của mỗi người một cái, sau đó ném xuống đất, rồi vội vàng rời khỏi đây.

“Tiếp theo là Báo Đường!”

Trên mặt đồng hồ, một chùm màn sáng bắn ra, hóa thành một bản đồ lập thể ba chiều, lấy hắn làm trung tâm, các điểm sáng còn lại đang di chuyển rất nhanh.

Ánh mắt của hắn nhìn theo một điểm sáng trong đó, rồi đuổi theo.

Chỉ năm sáu phút sau, hắn đã gặp được mục tiêu.

Trịnh Biểu đang đứng thở hổn hển, một tay thò vào túi, móc bao thuốc ra, dùng đôi tay run rẩy để châm một điếu thuốc rồi rít mạnh một hơi.

Mẹ kiếp!

Hôm nay đơn giản chính là ác mộng!

Tên nhãi kia quá kỳ lạ, còn người phụ nữ kia thì quá đáng sợ.

Tại sao đang yên đang lành lại chọc phải đôi sát tinh này làm gì!

Chắc chắn là tên nhãi kia đã dùng tiền để thu mua người của Huyết Diễm, tám phần là người của Hạc Đường đã phản bội bọn họ.

Còn người phụ nữ kia. . . thì mạnh đến mức biến thái!

Cũng không biết thủ lĩnh có thể trốn được một kiếp hay không, hy vọng đừng chết trên tay cô ta.

Nhưng dù thủ lĩnh có may mắn trốn được, thì tương lai của tổ chức vẫn rất mờ mịt, đôi sát tinh này có thể buông tha cho bọn họ sao? Chắc chắn là không rồi.

Hay là. . . vẫn chạy đi thì hơn!

Rời khỏi tổ chức, tìm một chỗ trốn vài năm để tránh đầu gió.

Dù soa mấy năm nay cũng kiếm được không ít tiền, đủ để dưỡng lão, có thể rửa tay gác kiếm.

Trịnh Biểu phun khói, thở dài một tiếng: “Rửa tay gác kiếm. . .”

Loại người như bọn họ, thật sự có thể rửa tay gác kiếm, an hưởng tuổi già sao?

Hết chương 1667.
Bình Luận (0)
Comment