Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1673 - Chương 1674. Sẽ Không Phát Hiện!

Chương 1674. Sẽ không phát hiện!
Chương 1674. Sẽ không phát hiện!

Sau khi lau xong, Đường Nguyệt Dao đi đến phòng khách, cúi người mở rương hành lý của mình ra.

Quần áo của nàng đều ở trong này nha, nàng lấy từng kiện ra để chọn lựa, nhưng vẫn không quá hài lòng, quần áo của nàng không tính là quá bảo thủ, nhưng tương đối bình thường, không có chút tình thú nào, chắc chắn là không bằng người phụ nữ nước H kia.

“Ai nha! Mình quan tâm mấy vấn đề này làm gì, mặc bừa một bộ là được rồi, nếu thật sự mặc như cô ta thì quá xấu hổ rồi.”

Nàng thật sự bị quỷ ám mà, thế mà lại muốn mặc loại quần áo đó, thật sự là không biết xấu hổ, nàng mới không thèm làm loại chuyện lấy lòng đàn ông này.

“Anh ấy về rồi?”

Lúc này, nàng nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, rất nhanh đã đến trước cửa.

Nàng thấy hơi luống cuống, cúi đầu đảo mắt nhìn qua, chọn bừa một bộ màu đen, cầm chặt trong tay.

Nhưng đúng lúc này, tích một tiếng, cửa mở.

Nàng vô thức quay người lại, trên khuôn mặt xinh đẹp rung động lòng người đã tràn đầy sợ hãi, giống như là một con nai con bị hoảng sợ, một đôi mắt đẹp mọng nước đã viết đầy xấu hổ và e sợ, đôi mắt đẹp ướt át thẹn thùng nhìn về Diệp Mặc ở ngoài cửa.

Ngay sau đó, nàng hoảng sợ cúi đầu chạy trốn trở vào phòng trong rồi đóng sầm cửa lại.

Thình thịch thình thịch!

Nàng tựa vào cửa, chỉ cảm thấy tim mình đập dữ đội, chưa bao giờ đập nhanh như vậy, mặt cũng chưa bao giờ nóng như vậy, cảm xúc trong lồng ngực dâng trào sôi sục.

Nàng cảm thấy xương cốt toàn thân đều có hơi tê dại, toàn thân không còn chút sức lực nào.

Nàng ôm chặt trái tim, cảm nhận tiếng tim đập càng lúc càng nhanh qua một tầng mềm mại, nàng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cố gắng hết sức kìm nén.

Một lúc sau, nàng mới bình tĩnh lại một chút, chỉ cảm thấy mình phản ứng hơi thái quá, đã ngủ chung giường rồi, đã khá thân mật rồi, không nên có phản ứng lớn như vậy mới đúng.

Nhưng khi nàng cúi đầu nhìn dáng vẻ bây giờ của mình, lại xấu hổ đến mức tay chân run rẩy.

Dù sao lần này cũng hoàn toàn khác biệt, lần này nàng hoàn toàn không mặc gì cả, lần trước vẫn còn vài món đồ trên người, hơn nữa khi đó nàng cũng không có cảm giác gì, cũng không biết gì cả.

“Không sao đâu!”

Nàng hít sâu vài hơi để trấn tĩnh lại, đi đến trước gương rồi vỗ nhẹ lên gương mặt vẫn còn đỏ bừng và nóng bỏng của mình.

“A!”

Sau khi mặc quần áo xong, nàng lại nghĩ đến cái gì đó, không khỏi thấp giọng kêu lên một tiếng, quần áo bên ngoài vẫn vương vãi khắp bàn, thật là mất mặt!

Nàng vội vàng đi lấy chiếc áo choàng tắm rồi quấn vội lên người, mở cửa đi ra ngoài, chỉ thấy quần áo ở trên bàn đã được thu dọn gọn gàng rồi bỏ lại vào rương, đầu óc nàng ong một tiếng, cứng đờ tại chỗ.

Nàng nhìn Diệp Mặc một cái, đôi môi đỏ hơi há ra, muốn trách cứ vài câu, nhưng thật sự không mở miệng được, ấp úng một lúc, liền dứt khoát quay đầu bước về phòng.

Nàng cởi áo choàng tắm, nhảy lên giường, giũ chăn rồi chui vào, trùm kín mít.

Nàng cuộn mình trong chăn, ở trong chăn kêu to: “Tôi tắm xong rồi, tôi đi ngủ trước, anh tắm rửa đi.”

“Ừm.” Diệp Mặc đi vào, đáp lại một câu rồi đi vào phòng tắm, vài phút sau mới đi ra.

Tắm rửa nhanh như vậy sao?

Nàng lẩm bẩm một tiếng, nhưng không dám vén chăn lên để nhìn.

Sau đó, có tiếng kéo rèm vang lên, đệm rung lên một cái, chắc anh ấy nằm xuống rồi.

Nàng nhất thời có hơi căng thẳng, rúc vào một góc mà không dám động đậy, đợi một lát thấy không có động tình gì mới âm thầm buồn bực.

Nàng duỗi ngón tay ngọc, xuyên qua lớp chăn bông, mò mẫm tìm được tay của Diệp Mặc, nàng nhẹ nhàng chọc vào vài cái, nhưng thấy không có động tĩnh gì!

“Con heo này!”

Nàng sững sờ một chút, lại nghiến răng nghiến lợi, thầm mắng một tiếng.

Giống như đêm trước, vừa chạm giường đã ngủ say, thật sự là một con heo chết, không bảo anh làm cái gì, dù anh có muốn làm cũng không được, nhưng tốt xấu gì cũng phải nói vài lời chứ!

Anh lại ngủ như heo là có ý gì?

Mình không có sức hấp dẫn như vậy sao?

Nàng càng nghĩ càng tức giận, nghiến răng nghiến lợi đến sái cả quai hàm.

Chăn bông vừa được vén lên, nàng lúng túng ngồi dậy, bò đến gần Diệp Mặc, dùng đôi mắt hung ác để nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, nhưng một lúc sau, nàng lại nhụt chút.

Dù nàng có nhìn hung ác nữa thì cũng không thể làm gì Diệp Mặc, mà Diệp Mặc cũng không biết, đây không phải là uổng công giận dỗi sao, chỉ có thể làm hại thân thể mình.

“Thật sự là heo!”

Nàng nhăn mũi, hừ một tiếng, lại duỗi ngón tay ngọc ra, gõ nhẹ lên chóp mũi kia.

Ngón tay ngọc quét qua chóp mũi, lướt qua đôi môi kia, nàng sửng sốt một chút, ánh mắt dán chặt vào môi của Diệp Mặc.

Vẻ ngoài rất đẹp nha, còn có da thịt sáng lộng lẫy này nữa, tại sao nàng có cảm giác làn da này còn đẹp hơn cả da phụ nữ nhỉ.

Nàng cúi người lại gần để quan sát tỉ mỉ hơn, rồi lại thất thần.

Nàng dùng đầu ngón tay nghịch ngợm một chút, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến thế nào, nàng lại nghiêng người, đôi môi đỏ nở nang mở ra khép lại, phun ra những hơi thở ấm áp, rồi chậm rãi in lên.

Hết chương 1674.
Bình Luận (0)
Comment