Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1674 - Chương 1675. Diệp Mặc: Quá Nhỏ Mọn Rồi!

Chương 1675. Diệp Mặc: Quá nhỏ mọn rồi!
Chương 1675. Diệp Mặc: Quá nhỏ mọn rồi!

Khoảnh khắc đôi môi đỏ chạm nhau, thân thể mềm mại của người ngọc run lên một lúc, giống như là bị điện giật vậy.

Nàng không kim được mà siết chặt tay, toàn thân cứng đờ, cặp mắt đẹp long lanh mê người kia bỗng nhiên trợn tròn, đồng tử đen nhánh hơi run rẩy, mặt hồ trong suốt nhất thời nổi lên một trận gợn sóng.

Có vài phần ngượng ngùng, nhưng càng nhiều hơn là bất ngờ.

Mềm thật!

Ấm áp và ẩm ướt, cộng thêm một loại xúc cảm trơn nhẵn.

Thì ra đây chính là bờ môi của đàn ông sao?

Nàng vô thức liếm môi một cái, loại cảm giác chưa bao giờ có này, thật sự là khó có thể diễn tả bằng lời, nó làm cho nàng vừa cảm thấy mới lạ, vừa cảm thấy lưu luyến không nỡ tách ra.

Thân thể mềm mại của nàng run lên vài lần, loại cảm giác tê dại như điện giật kia vẫn kéo dài không ngừng, mà còn xuyên suốt toàn thân, để cho tay chân nàng vô lực, nhịp tim không ngừng gia tốc.

Ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn rất nhiều, nàng sợ đánh thức Diệp Mặc, chỉ có thể cưỡng ép dừng thở, cảm giác hít thở không thông đã dâng lên.

Trên khuôn mặt trắng nõn của nàng đã nổi lên một vết đỏ ửng diễm lệ, đôi mắt sáng như sao cũng nổi lên một vệt lóng lánh ánh nước.

Thậm chí nàng còn có cảm giác thân thể mình nóng lên.

“Anh ấy. . . sẽ không tỉnh dậy chứ?”

Đầu óc nàng hỗn loạn, bỗng nhiên cái suy nghĩ này làm cho nàng hơi tỉnh táo lại, nếu như Diệp Mặc mà phát hiện ra thì sẽ xấu hổ đến mức nào chứ!

Loại cảm giác xấu hổ mãnh liệt này cũng không làm cho nàng sợ hãi, trái lại còn sinh ra một loại cảm giác kích động khó hiểu, để cho nàng muốn ngừng mà không được.

“Ô . . .”

Một tiếng ngâm khẽ, nàng đã không chịu được nữa, nên tách môi ra, ngẩng đầu lên, bắt đầu hít thở không khí.

Trong căn phòng mờ tối, khuôn mặt của nàng đỏ bừng, thần sắc có một tia vũ mị hiếm thấy, ngay cả cổ và tai cũng có một vệt đỏ hồng nhàn nhạt.

Vẫn không tỉnh!

Nàng gạt sợi tóc rơi trên mặt Diệp Mặc ra, liếc mắt nhìn một cái, Diệp Mặc vẫn nằm ngủ say như chết, không có chút động tĩnh nào, nàng liền vỗ ngực một cái, nhẹ nhàng thở ra.

“Ai nha! Sao mình lại làm loại chuyện này chứ?”

Nàng ôm hai đầu gối, ngồi ở bên cạnh Diệp Mặc một lúc, từ từ tỉnh táo lại, lại lại cảm thấy xấu hổ vì hành vi to gan vừa rồi của mình.

Nếu như Diệp Mặc phát hiện ra. . . vậy mình còn có mặt mũi gì để sống ở trên đời này nữa, trực tiếp xấu hổ chết mất!

Thật là quá mất mặt!

Nàng vùi đầu vào giữa hai gối, ai oán và tự trách bản thân.

“Hừ! Tên này ngủ như heo chết, làm sao biết được!”

Nàng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc một lúc, lại thấy hơi tức giận mà lườm qua.

Ánh mắt rơi vào bờ môi kia, mặt nàng lại đỏ lên, rồi vội vàng quay người qua chỗ khác.

Nàng sợ mình bị ma quỷ ám ảnh rồi lại hôn lên lần nữa.

Nàng dời mông, chuyển về vị trí của mình, chui vào trong ổ chăn, nằm một lúc mà vẫn không bình tĩnh nổi, đầu óc cứ suy nghĩ lung tung.

Thỉnh thoảng lại liếm bờ môi đỏ, dường như vẫn đang hoài niệm loại tư vị tuyệt vời kia, gương mặt xinh đẹp tuyệt lệ kia đã đỏ bừng lên.

Rất lâu sau, nàng mới thấy hơi mệt mỏi, rồi mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.

Trong lúc ngủ mơ, nàng mơ hồ cảm thấy mình đang ôm thứ gì đó, rất ấm áp, rất thoải mái, nên càng ôm chặt hơn một chút.

Lại một lúc lâu sau, Diệp Mặc mở mắt ra, trên mặt hiện lên một nụ cười gượng.

Khuôn mặt của người ngọc đang gối lên bả vai của hắn, mái tóc nhu thuận rơi xuống bên người hắn, tràn đầy mùi thơm ngát của dầu gội đầu, một cánh tay trắng như tuyết đang khoác lên lồng ngực của hắn.

Nơi cánh tay, còn có một cỗ cảm giác áp bách kinh người.

Hắn không dám động đậy, chỉ hơi nghiêng mặt nhìn gương mặt an ổn của nàng, sau đó khẽ thở dài một hơi, rồi bất đắc dĩ mà nhắm mắt lại.

Nàng cách xa như vậy, làm sao có thể lăn qua bên này chứ, lẽ nào nàng đang trả thù mình?

Vậy thì cũng quá nhỏ mọn rồi!

Hắn cảm thán vài câu, rồi vội vàng thu nhiếp tinh thần, để cho bản thân mình tỉnh táo, cố gắng để cho mình ngủ đi.

Cũng không biết bao lâu, Diệp Mặc bị đánh thức, hắn vừa mở mắt ra, liền thấy một gương mặt kinh hoàng, xấu hổ, thẹn thùng và ướt át.

Nàng ngồi ở bên cạnh, mái tóc dài như thác nước, khuôn mặt vẫn còn mang theo một tia lười biếng và buồn ngủ, hiển nhiên là vừa mới thức dậy.

Bốn mắt nhìn nhau, nàng sững sờ một chút, ấp úng nói: “Anh. . . anh. . . anh tỉnh rồi à?”

Đôi mắt xinh đẹp kia không ngừng lấp lóe, chuyển trái chuyển phải, chính là không dám nhìn thẳng vào hắn.

Diệp Mặc cười thầm một tiếng, nhưng trên mặt vẫn rất nghiêm túc, hỏi: “Ừm, mấy giờ rồi?”

“Không. . . không biết nữa! Chắc là. . . tối rồi.”

Nàng hoảng hốt ngước mắt lên nhìn ra ngoài một chút, nhưng màn cửa sổ rất dày, nên không thấy sắc trời bên ngoài là sáng hay tối.

“Hơn chín giờ.”

Diệp Mặc đưa tay với điện thoại di động ở đầu giường, nhìn thời gian một chút, rồi định bật đèn lên.

Hết chương 1675.
Bình Luận (0)
Comment