Khi Đường Nguyệt Dao cầm hành lý đi ra ngoài, đi xuống phòng ăn cùng Diệp Mặc thì nàng tiến lại gần, ghé vào lỗ tai của hắn để uy hiếp: “Không cho phép nói với Lâm Lâm, không đúng, không cho phép nói với bất cứ ai!”
Diệp Mặc gật đầu như giã tỏi: “Tôi biết! Tôi biết!”
Loại chuyện này có thể sao?
Có phải nàng suy nghĩ nhiều rồi không?
“Vậy là tốt rồi!”
Lúc này Đường Nguyệt Dao mới gật đầu thỏa mãn, tâm trạng trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cơm nước xong xuôi, đoàn người đi xuống lầu, gặp được đám người Frank của Lôi Thần, chắc là đến nói lời tạm biệt, Diệp Mặc bắt tay và chào tạm biệt bọn họ một phen, lúc này mới lên xe, đoàn xe bắt đầu chậm rãi rời đi.
Sau khi lên máy bay, Diệp Mặc chợp mắt một lúc, khi đi được một nửa đường, chỉ nghe thấy “Đinh” một tiếng.
Hắn lập tức tỉnh táo lại, mở mắt ra.
Là âm thanh đã lâu không xuất hiện của hệ thống.
“Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ thăng cấp đã hoàn thành, nhận được một phần thưởng tự do, đang lựa chọn phần thưởng ngẫu nhiên. . . Một, 5% cổ phần của Aramco. Hai, một người máy Người ngụy trang. Ba, một phần nhân tố tiến hóa!”
Sau khi nghe xong, Diệp Mặc lại nao nao.
Thứ nhất vẫn là loại hình tài phú, không có gì bất ngờ, Aramco là một công ty dầu khí của Trung Đông.
Nhưng rõ ràng là hắn không có hứng thú với phần thưởng này, nên trực tiếp lướt qua.
Người ngụy trang?
Người máy?
Nhiệm vụ lần trước cũng cho người máy, nhưng khác với lần này, lần trước là một người máy dạng kim loại lỏng, hắn có thể biết đại khái đây là thế nào, nhưng cái Người ngụy trang này lại là người máy kiểu gì?
Người ngụy trang, hiển nhiên là một danh hiệu, cái này không dễ đoán.
Còn phần thưởng thứ ba, nhân tố tiến hóa lại là cái gì?
Hệ thống miêu tả quả đơn giản, giống như thuốc biến đổi gien lần trước, nó có rất nhiều loại tương quan đến thứ này.
Cái nhân tố tiến hóa này, có quỷ mới biết nó tiến hóa theo phương hướng nào!
Khóe miệng hắn giật giật vài cái, lại thấy khó lựa chọn.
Là chọn cái thứ hai hay là cái thứ ba bây giờ?
Diệp Mặc ngồi trầm tư rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định.
Người máy!
So sánh với nhân tố tiến hóa chưa biết kia, rõ ràng là người máy hữu dụng hơn, đồ của hệ thống đều là đồ tốt, nên người máy này chắc chắn có thể phát huy tác dụng.
Coi như có kém đi nữa, thì cũng có thể dọn dẹp nhà cửa, bưng trà rót nước, đúng không!
Sau khi hắn lựa chọn, hệ thống liền nhắc nhở đã phát phần thưởng, hiển nhiên là lại nằm trong biệt thự Hồ Phỉ Thúy.
Cũng tốt, trở về ở vài ngày, bầu bạn với mấy người Ngọc Tình, sau đó có thể trở về thành phố H, đi xem xem rốt cuộc người máy này là như thế nào.
Lần này, trở về sẽ có rất nhiều chuyện cần làm, nhất là chuyện của công ty. Năm ngoái hắn đã nói với Quan Tuyết là muốn thành lập một tập đoàn mới, bảo nàng qua quản lý tất cả công ty cho hắn, nên chắc chắn là phải làm.
Còn có bên phía Nhân Hoa. . . rất lâu không qua đó rồi.
Cũng phải đi qua Thiên Hải một chuyến.
Giữa trưa, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Đế Kinh.
“Chủ tịch, Đường tiểu thư, tạm biệt!”
Hàn Tâm Nhuế vừa kéo hành lý vừa vẫy vẫy tay, chủ tịch Diệp đã cho nàng một kỳ nghỉ dài hạn, nàng có thể lười biếng một đoạn thời gian rồi.
Diệp Mặc đi đến trước xe, lại thấy Đường Nguyệt Dao nhăn nhăn nhó nhó không muốn lên xe, hắn không khỏi kinh ngạc: “Cô không về Thần Châu với tôi à?”
Đường Nguyệt Dao có hơi xấu hổ, ấp úng nói: “Không. . . không đi! Tôi chuẩn bị nghỉ ngơi vài ngày, sau đó mới đi làm!”
Bây giờ đi Thần Châu, nhất định sẽ đụng phải Lâm Lâm, nàng còn chưa tỉnh táo và chuẩn bị tâm lý! Chẳng may bị nhìn thấy sơ hở thì nàng thảm rồi!
“Được rồi! Vậy cô nghỉ ngơi vài ngày đi, chờ nghỉ ngơi tốt rồi hãy đi làm!”
Diệp Mặc mỉm cười, chào tạm biệt nàng rồi leo lên xe.
Đi đến Thần Châu, hắn đi gặp Lâm Ích Phi một chút, khi đi xuống, quả nhìn gặp được Lâm Lâm, còn hỏi hắn chị Đường của mình đâu.
Diệp Mặc sờ mũi một cái, giải thích: “Cô ấy nói là hơi mệt, nên cho cô ấy nghỉ vài ngày rồi.”
Tất nhiên là hắn cũng có thể đoán ra vì sao Đường Nguyệt Dao không dám đến, cho nên hắn cũng thấy hơi chột dạ khi đối mặt với Lâm Lâm.
Trác Lâm gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”
Nhưng ngay sau đó, nàng lại trở nên hoạt bát, hưng phấn mà hỏi Diệp Mặc về những ngày vừa qua, hơn nữa còn bảo hắn, lần sau nhất định phải dẫn mình đi chơi.
“Được!” Diệp Mặc gật đầu, liên tục đáp ứng.
Chờ ra khỏi Thần Châu, hắn tiện đường đi đến mấy nơi như tổng viện của Nhân Hoa, nhà hàng Nhã Yến. . .sau đó mới trở về nhà.
Mấy ngày tiếp theo, hắn vẫn luôn ở nhà để bầu bạn với Ngọc Tình và các con.
Năm ngày sau, hắn mới đưa hai đứa bé bay về thành phố H.
Trong khoảng thời gian này, hai người Ngọc Tình và Mạn Ny tạm gác công việc để trông bọn nhỏ, bây giờ phải bận rộn rồi.
Máy bay hạ cánh, Diệp Mặc lập tức mang bọn nhỏ đến nhà cha mẹ vợ, sau đó hắn trở về hồ Phỉ Thúy một mình.