Người phụ nữ kia tiến lại gần, quan sát khuôn mặt máu thịt be bét và đáng sợ ở trên mặt đất, lại khẽ cười nói.
“Richard tiên sinh, tôi đã nói với ông là tìm thêm một số người mà, sao ông lại không nghe lời tôi chứ! Ông cũng đừng trách tôi, muốn trách thì trách bản thân ông trêu vào người không nên trêu.”
“Chỉ có chút bản lĩnh này mà cũng dám đi trêu chọc tên kia. . .”
Nàng nở nụ cười giễu cợt rồi quay người rời đi, mặc kệ đám côn trùng gặm nhấm đám người kia.
Một lát sau, một đám lửa dâng lên, cả tòa trong viên đã chìm trong biển lửa.
“Người phụ nữ này cũng nhanh nhẹn thật.”
Chín giờ sáng, Đường Nguyệt Dao đã rửa mặt xong, nàng đang ngồi trong phòng ăn hưởng thụ bữa sáng ngon lành này, nàng lướt nhìn tin tức một chút, thấy được một số tin tức khá thú vị.
Huyết Diễm đã bị diệt, đám thợ săn tiền thưởng và lính đánh thuê ở chung quanh cũng đã bị dọn dẹp sạch sẽ, không biết Diệp Mặc sẽ làm gì tiếp theo đây?
Có phải là muốn về nước rồi không?
Nàng cua mày một cái, đột nhiên lại cảm thấy không nỡ, không muốn trở về nhanh như vậy.
Lúc này, nàng nghe thấy tiếng bước chân ở một bên, liếc liếc mắt nhìn qua, rồi vội vàng đỏ mặt cúi đầu xuống.
Sáng nay, nàng tỉnh dậy thì thấy mình lại đang trong ngực tên này, nàng cũng không biết là có chuyện gì nữa, còn cả chuyện tối hôm qua. . .
Nàng quẫn bách đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Một bàn khác, nữ tiếp viên hàng không ăn mặc và trang điểm lộng lẫy nhìn thấy một màn này thì nghiến răng nghiến lợi.
Nghe nói tối hôm qua, cái con mụ thối tha này lại chiếm giường của chủ tịch Diệp, nghe cô em đeo kính nói, thậm chí tối hôm qua chủ tịch DIệp còn mang con mụ này đi tham gia dạ tiệc.
Nghe nói, còn mua rất nhiều châu báu và trang sức cho con mụ này, làm cho nàng ghen tị đến không chịu được.
Hàn Tâm Nhuế ở bên cạnh nhìn nàng một cái rồi lắc đầu, cũng không nói gì mà chỉ tiêu diệt thức ăn ở trên bàn.
Vị Hoàng tiểu thư này cũng thật là, tranh cái gì mà tranh! Còn không bằng Tống tiểu thư và Đường tiểu thư nữa kìa, thà ăn nhiều một chút còn có lời hơn!
Nàng ăn được một nửa, chỉ thấy chủ tịch Diệp vẫy tay với mình, nàng vội vàng đứng lên, đưa tay lau cái miệng bóng loáng: “Chủ tịch, có chuyện gì sao?”
Diệp Mặc vẫy tay với nàng, cười nói: “Chuẩn bị một chút đi, lát nữa sẽ ra ngoài, đến chi nhánh của công ty Thần Châu trước. . .”
Lần này, hắn đến đây chủ yếu là vì Huyết Diễm, hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, hiện giờ đã xong xuôi, không còn uy hiếp gì, nên đi ra ngoài đi dạo một chút.
Mấy ngày nữa là có thể về nước rồi.
Mấy ngày này, đủ để cô gái họ Tại kia quét sạch đám tàn dư của Huyết Diễm rồi, chờ về nước thì nhiệm vụ cũng có thể hoàn thành.
Cũng không biết phần thưởng lần này là gì đây?
Cơm nước xong xuôi, Diệp Mặc dẫn người đi ra ngoài, hắn đi khảo sát công ty chi nhánh của Thần Châu một chút, sau đó lại đi dạo vài chỗ nổi tiếng của New York.
Hắn cũng không có ý định trợ giúp công ty Tinh Hồng Khởi Nguyên kia, bởi vì không cần thiết, loại kỹ thuật này khá mẫn cảm, nên đầu tư thêm chút tiền để bọn họ tự nghiên cứu phát triển là được.
Còn vị Tạ thiếu kia thì đã không thấy xuất hiện nữa.
Đám người tiến sĩ Trang và tiến sĩ Caspian mời hắn đến Harvard một chuyến.
“Không cần tiễn! Mau trở về đi thôi!”
Hôm nay, sau khi ăn sáng xong, hắn tiễn Tống tiểu thư ra đến đại sảnh.
Nàng vẫn ăn mặc như mọi khi, trang điểm nhẹ nhàng, nhưng vẫn rất xinh đẹp rạng rỡ, nàng đứng bên cạnh xe, quay người vẫy tay chào, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp rực rỡ.
Đến khi ngồi vào trong xe, nụ cười trên mặt nàng không còn rực rỡ nữa, mà thay vào đó là vẻ phiền muộn.
Mới gặp được mấy hôm, giờ đã phải rời xa rồi.
“Lần sau. . . đi Hoa quốc đi. . .”
Chiếc xe bắt đầu di chuyển, nàng ngồi cô đơn một lúc, bả vai tựa vào trên cửa, ngắm nhìn những tòa nhà cao tầng san sát ở bên ngoài đến thất thần.
Diệp Mặc trở lại phòng, bắt đầu thu dọn.
Hôm nay, hắn cũng rời khỏi đây, trưa nay sẽ bay.
Hắn đã ngây người ở đây tám ngày rồi, cũng nên về rồi.
“Tôi thu dọn xong rồi!”
Đường Nguyệt Dao vừa mới tỉnh dậy, nàng rửa mặt và thay quần áo xong, liền bắt đầu thu dọn hành lý, đồ đạc của nàng không nhiều, nên chỉ thu dọn một chút là xong, nàng đi vào một vòng quanh phòng ngủ, nội tâm lại cảm thấy không nỡ.
Mấy ngày hôm nay, mặc dù nàng luôn mắng tên này là đại lừa gạt, trước khi đi ngủ còn lầu bầu một chút, thậm chí là uy hiếp tên này, véo lỗ tai của tên này, nhưng nàng thật sự rất yêu thích bầu không khí như này, mỗi ngày đều mong mỏi có thể ở đây lâu hơn một chút.
Nhưng cuối cùng, vẫn phải trở về!
Cuối cùng thì tên này cũng không thuộc về nàng!
Nàng đột nhiên che mặt thở dài: “Haiz! Mình suy nghĩ chuyện này làm gì, phải nghĩ xem làm thế nào để Lâm Lâm không nhìn ra mới đúng!”
Tuyệt đối không thể để cho Lâm Lâm biết những chuyện phát sinh trong vài ngày này! Bằng không thì nàng sẽ thân bại danh liệt!