Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1704 - Chương 1705. Địa Ngục

Chương 1705. Địa ngục
Chương 1705. Địa ngục

“Phế vật! Tất cả đều là một đám phế vật!”

Lão tỷ phú bệnh thoi thóp chống gậy đi tới đi lui trong phòng, thỉnh thoảng lại vung cây gậy trong tay, phát ra những tiếng gào thét giận dữ.

Ông ta treo thưởng cao như vậy, kết quả lại không ai ra tay, bây giờ thì tốt rồi, cả đám bị người ta diệt sạch, không ai sống sốt, thậm chí đối phương còn kêu gào muốn giết đến cửa.

“Là một phụ nữ! Không biết tên kia mời từ đâu! Ôi, tên nhãi này chỉ mời bừa một vài người mà muốn giết mình? Nằm mơ giữa ban ngày!”

Bỗng nhiên, ông ta dừng lại, hít sâu một hơi rồi chống gậy đi đến bên cửa sổ, quan sát bên ngoài trang viên.

Ông ta vẫn luôn tiếc mạng, nên tòa trang viên này có trang bị một đống nhân viên an ninh và hệ thống báo động tân tiến nhất, trừ phi tên nhãi kia có thể tìm vài trăm lính đặc chủng, cộng thêm hỏa lực mạnh mẽ thì mới có thể tấn công nơi này.

Nếu đối phương dám chết thật, cũng chỉ là chịu chết mà thôi!

“Khụ khụ!”

Ông ta gọi đội trưởng đội an ninh đến để phân phó vài câu, sau đó ho khan kịch liệt, run rẩy mà chống gậy đi qua ngồi xuống ghế sô pha, gương mặt già nua kia đã là một mảnh tái nhợt.

Thân thể của ông ta càng ngày càng kém. . .

Những năm gần đây, ông ta đã dùng đủ mọi cách, thay máu của người trẻ tuổi, cấy ghép khí quan, tiêm dịch não, thậm chí còn uống máu người như mê tin, tất cả đều đã thử nhưng vẫn không thể trì hoãn già yếu.

Bác sĩ nói ông ta không còn mấy năm, mà ông ta cũng đã uống loại thuốc kéo dài tuổi thọ kia rồi, nhưng hiệu quả không rõ rệt lắm, bản thân loại thuốc này là phải dùng lâu dài, mà ông ta thì quá già rồi.

Hy vọng duy nhất của ông ta chính là bắt tên nhãi kia, ép tên nhãi kia phải nghiên cứu ra loại thuốc tân tiến hơn.

Lần trước, ông ta đã mời không ít người, trong đó có một đoàn thợ săn tiền thưởng rất nổi tiếng, hình như cũng là người Hoa quốc, nhưng cuối cùng vẫn là thất bại, mà lần này vốn là cơ hội tốt nhất của ông ta, nhưng bây giờ xem ra, vẫn là không có hy vọng gì.

Đối phương đã tìm được ông ta!

Ông ta ảo não một lúc, lại đứng dậy đi đến bên đầu giường, uống một viên thuốc giảm đau rồi leo lên giường.

Nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng mà ngủ mất, cũng không biết ngủ được bao lâu, ông ta bị đánh thức bởi những tiếng động ở bên ngoài, có tiếng kêu gào thảm thiết, làm cho lòng người run rẩy.

Ông ta vội vàng ngồi dậy, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc và khó hiểu: “Chuyện gì thế?”

Là đối phương đến rồi sao?

Nhưng vì sao không có tiếng đấu súng kịch liệt, mà chỉ thỉnh thoảng mới có một vài tiếng súng, càng nhiều hơn là tiếng kêu la thảm thiết kinh khủng kia, nghe âm thanh này giống như bên ngoài là địa ngục vậy.

Ông ta nghe một lúc thì bắt đầu bất an, run run rẩy rẩy mà xuống giường, muốn đi đến gần cửa sổ xem có chuyện gì ở bên ngoài.

“Đông!”

Vừa đến bên cửa sổ, chỉ thấy có thứ gì đó gõ vào cửa sổ, nhưng bên ngoài tối đen như mực, cũng không có ánh trăng, khiến cho ông ta không nhìn thấy gì.

Đông đông đông!

Ngay sau đó, lại có vài tiếng vang lên, giống như có thứ gì đó đang lao vào phá cửa sổ vậy.

Một màn quỷ dị này làm cho toàn thân ông ta cứng đờ, sợ hãi mà lui về phía sau.

Choang!

Cuối cùng, cửa sổ thủy tinh cũng nổ tung, từng đoàn từng đoàn bóng đen lao thẳng vào phòng, phóng thẳng vào mặt của ông ta.

Ngay sau đó, là một cơn đau đớn kịch liệt như đao khoét truyền đến từ trên mặt, ông ta kêu gào thảm thiết, vừa ôm mặt vừa giãy dụa trong đau đớn.

Những thứ quỷ dị kia đang xé da mặt ông ta, chui vào da thịt, làm thế nào cũng không tránh được, mà bọn chúng càng ngày càng chui vào sâu hơn, máu tươi tuôn trào ướt đẫm hai tay.

Ông ta sợ đến toàn thân run rẩy, không ngừng gào thét thê lương.

“Có ai không!”

Ông ta cố gắng đứng lên, lảo đảo nghiêng ngả lao ra khỏi phòng, muốn tìm người trợ giúp.

Nhưng ở bên ngoài đã biến thành địa ngục rồi, đám nhân viên an ninh của ông ta đã ngã trên mặt đất, khắp nơi trong trang viên đều là những tiếng kêu thảm và những tiếng ong ong quỷ dị của côn trùng.

Bản năng cầu sinh điều khiển ông ta bò về phía trước, nhưng chỉ được một lát là ông ta đã mất hết toàn bộ sức lực, nằm vật ra đó, tùy ý để con trùng gặm nhấm gương mặt của mình, chui vào trong máu thịt của mình.

Lúc này, ông ta đã đau đến chết lặng, ý thức bắt đầu mơ hồ rồi.

Không biết qua bao lâu, ông ta nghe thấy tiếng bước chân, có một bóng người mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt của ông ta, hình như là một người phụ nữ.

Chính là người này!

Môi ông ta giật giật như muốn cầu xin tha thứ, thế nhưng ông ta đã không còn sức để mở miệng nữa, chỉ có thể phát ra những tiếng nghẹn ngào đáng thương.

Hết chương 1705.
Bình Luận (0)
Comment