Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1703 - Chương 1704. Tại Hồng Mị: Giết Lão Già Này, Mình Mới Có Thể Sống Sót!

Chương 1704. Tại Hồng Mị: Giết lão già này, mình mới có thể sống sót!
Chương 1704. Tại Hồng Mị: Giết lão già này, mình mới có thể sống sót!

“Cô nàng kia à!” Người đàn ông râu quai nón nghe thấy vậy thì ngơ ngác một chút, sau đó lại rùng mình một cái, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Đương nhiên là anh ta đã nghe nói qua, nhân vật cấp truyền kỳ là vô cùng kinh khủng!

“Cho nên, phải chờ một chút đã! Nhìn xem có cơ hội hay không!” Người đàn ông gầy gò cười nói, sau đó lại cúi đầu ăn khoai tây chiên, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía khách sạn.

Mục tiêu phòng ngự rất mạnh, có tinh nhuệ của Lôi Thần, còn có người phụ nữ đáng sợ kia, nhưng mà, cũng không phải là không có chút cơ hội nào, chỉ là bọn họ cần một số vũ khí mạnh mẽ hơn, trong lúc nhất thời lại không dễ kiếm được.

Chờ vũ khí đến tay, nhân lúc mục tiêu đi ra ngoài là có thể ra tay, tập kích vũ trang chính là sở trường của đám lính đánh thuê bọn họ.

Chờ nhiệm vụ hoàn thành, cầm được tiền thưởng, bọn họ không cần lo nửa đời sau nữa rồi.

Người này đang ảo tưởng về tương lai tươi đẹp, bỗng nhiên có tiếng động cơ xe máy truyền đến từ phía sau, quay đầu nhìn qua, chỉ thấy một chiếc xe máy màu đen như mực chạy đến, phía trên là một cô gái tóc đen đội mũ bảo hiểm, mặc áo da bó người màu đen.

“A!”

Hai mắt anh ta sáng lên, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ, ánh mắt thì lướt qua những đường cong xinh đẹp kia.

Cô nàng này. . . dáng người rất không tệ!

Anh huýt sáo, muốn mở miệng trêu đùa một phen.

Lúc này, trên ghế lái phụ, râu quai nón giương mắt lên xem một chút, lông mày đột nhiên cau lại, anh ta cảm thấy người này khá quen, chiếc motor này, bộ quần áo này. . . hình như là đã từng nhìn thấy.

Thế nhưng mà. . . nhìn thấy ở chỗ này đây?

Anh ta cẩn thận suy nghĩ một chút, sắc mặt đột nhiên thay đổi, là buổi chiều, chiều này anh ta đã nhìn thấy chiếc xe này chạy qua bên cạnh, khi đó anh ta còn chú ý một chút.

Bây giờ nó lại xuất hiện lần nữa, anh ta bỗng nhiên dự cảm được nguy hiểm, đang định mở miệng cảnh báo nhưng đã không kịp, cô gái áo đen ở bên ngoài bỗng nhiên móc súng máy ra, nhắm ngay cửa sổ rồi bóp cò.

Cửa sổ lập tức nổ tung, hai người trong xe vẫn đang sợ hãi thì đã biến thành cái sàng.

Cô gái vẫn không dừng lại, mà cất súng rồi tăng tốc rời đi.

Cùng lúc đó, ở chung quanh khách sạn cũng có rất nhiều cảnh tượng như vậy.

Một nơi khác ở New York.

Trong một nhà trọ cũ kỹ.

Cộc cộc cộc!

Ủng da giẫm lên sàn nhà phát ra những tiếng lanh lảnh, một bóng người mặc áo da, đường cong uyển chuyển giẫm qua vũng máu, đi xuyên qua một đống thi thể, rồi cúi người, dùng đôi tay ngọc thon dài nhặt điện thoại ở trên đất lên.

“Alo! Xin chào!”

Nàng đưa điện thoại di động lên tai, đôi môi nở nang gợi cảm hơi mở ra, trên gương mặt xinh đẹp và yêu dị kia lộ ra một nụ cười tà mị: “Xin lỗi, người của ông không nhận điện thoại được rồi, bởi vì bọn họ. . . đều chết hết rồi.”

Nàng nói xong liền quay người nhìn đám thi thể ở trên mặt đất.

Trên những thi thể này có rất nhiều côn trùng, chỉ một lát mà đã gặm nhấm quá nửa thi thể, lộ ra khung xương trắng ởn.

Dưới màu máu đỏ tươi, một màn này trông hết sức kinh khủng.

“Tôi là ai? Chuyện này có quan trọng không? Quan trọng là, Richard tiên sinh, đợi chút nữa tôi sẽ đến tìm ông, ông cần phải chuẩn bị sẵn sàng nha! Nhớ tìm thêm vài người để bảo vệ mình, như vậy thì các bảo bối của tôi mới có thể ăn no!”

“Tạm biệt!”

Nàng mỉm cười, sau khi cúp điện thoại thì sắc mặt đã lạnh xuống.

Nhẹ nhàng ném chiếc điện thoại di động xuống đất, nàng giơ chân lên, dùng gót giày dính máu giẫm mạnh một cái, chiếc điện thoại đã nát bét.

Nàng đảo mắt một vòng, ánh mắt hờ hững, có chỉ là lạnh lẽo đến thấu xương, sau đó nàng đi đến trước cửa, nói với hai người thủ hạ: “Toàn bộ. . . đốt sạch đi!”

“Vâng!” Hai cô gái cung kính đáp lời, rồi ở lại xử lý.

Nàng đi đến tấm thảm, lau sạch vết máu dưới gót giày, sau đó mới đi ra ngoài, nàng cũng không lo lắng sẽ để lại dấu vết, dù sao lát nữa cũng bị thanh lý sạch.

Nàng vừa ngồi vào xe, có thủ hạ báo cáo: “Đường chủ, đã xong xuôi!”

Tại Hồng Mị không vui quát lên: “Đã nói là đừng gọi đường chủ nữa, Huyết Diễm đã mất, mọi thứ đều đã qua, bây giờ phải gọi là bà chủ.”

“Vâng. . . bà chủ!”

“Đã xong xuôi rồi? Tốt lắm! Vậy thì chỉ còn lại một tên!”

Tại Hồng Mị ngồi xuống, nhếch đôi đùi đẹp thon dài được chiếc quần da trói chặt lên, cầm cái Ipad mà thủ hạ đưa cho, trên đó có một cái địa chỉ, là một trang viên nằm ở vùng ngoại ô, cũng là mục tiêu cuối cùng.

“Chậc chậc! Lão bất tử này to gan thật! Còn dám treo thưởng tên kia, xem ra lão già này căn bản không biết sự lợi hại của tên kia! Nhiều tuổi như vậy thì cũng nên chết rồi, mình liền giúp đỡ một tay vậy! Giết lão già này, mình sẽ sống sót!”

Nàng thì thào một tiếng, con mắt tà mị kia hơi híp lại, để lộ ra sát khí lẫm liệt.

Hết chương 1704.
Bình Luận (0)
Comment