Nhưng Đường Nguyệt Dao giơ tay lên mấy lần, lại không cam lòng mà đánh xuống thật, chẳng may làm tên này bị thương, phải vào bệnh viện thì quá mất mặt, người phụ nữ nước H và nữ tiếp viên hàng không kia, còn đang ước gì có chuyện này đây!
“Thôi quên đi! Tôi là người rộng lượng, nên sẽ không tính toán với anh!”
Nàng hừ một tiếng rồi lại chui vào ổ chăn, nhưng đôi mắt đẹp vẫn nhìn chằm chằm qua bên kia, một lát sau nàng mới trở mình, quay qua bên kia không nhìn nữa, càng nhìn càng thấy tức giận mà thôi.
“Cái tên đại lừa gạt này!”
“Nếu như không phải vừa rồi mình mất hết sức lực, thì tên này thảm rồi. . .”
Nàng cúi đầu mắng vài câu, gương mặt xinh đẹp lại đỏ lên, vừa rồi rõ ràng là nàng còn có thể chống cứ, chỉ cần đẩy một cái là có thể đẩy ra rồi, nhưng nàng lại không lấy sức được, hoặc có thể nói là đáy lòng nàng không muốn đẩy ra.
“Không nói thì không nói, tôi còn không thèm nghe kìa, ngủ!”
Nàng lại hừ một tiếng, nhắm mắt lại, nhưng khuôn mặt vẫn ửng đỏ.
Một lát sau, nàng không thấy tên kia mở miệng giải thích hay an ủi mình, liền mở mắt ra, cau mày vì càng tức giận hơn, sau đó dứt khoát nhắm mắt lại, giả vờ ngủ thiếp đi, nhưng trong lòng lại thấy rất buồn bực.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, nàng mơ mơ màng màng một lúc rồi ngủ thiếp đi thật.
Diệp Mặc nghe thấy tiếng hít thở đều đều của nàng thì mở mắt ra, quay đầu nhìn nàng một cái rồi bật cười một tiếng, những lời hắn nói là thật, nhưng nàng lại không tin, vậy thì không phải vấn đề của hắn rồi.
Hắn liếc mắt nhìn thời gian một cái, rồi chuẩn bị rời giường, đối với hắn mà nói, ngủ chính là lãng phí thời gian.
Nhưng vừa mới nhấc người dậy, người ngọc ở bên cạnh đã có phản ứng, nàng mơ mơ màng màng mà quay người qua, một cánh tay trắng như tuyết khoác lên lồng ngực của hắn, tiếp đó là một cái đùi đẹp kia.
Mặc dù đã nằm trong chăn một lúc lâu, nhưng da thịt của nàng vẫn hơi mát lạnh, có một loại xúc cảm mềm nhẵn như băng.
Tâm thần Diệp Mặc lại rung động, thân thể hơi cứng lại.
Hắn cũng không dám động nữa, chỉ có thể buông lỏng, rồi dứt khoát nằm xuống, để mặc cho nàng dán lại gần, ôm mình như gối ôm.
Nhẹ nhàng hít một cái, mùi thơm ngào ngạt u hương tràn ngập khoang mũi, để cho tâm thần của hắn rung động, khó có thể chìm vào giấc ngủ.
Rất lâu sau, hắn mới lấy lại tinh thần.
Lại một lúc nữa, mới miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.
. . .
Một giờ sáng.
Trên một con phố bên ngoài khách sạn.
Một người đàn ông da trắng có râu quai nón, thân hình khôi ngô, khoảng tầm ba mươi tuổi đi ra từ cửa hàng tiện lợi, trong tay có hai túi đồ ăn và đồ uống, người này mở một lon bia lạnh, rồi ngửa cổ lên tu.
Sau đó, lại ung dung đi về phía trước, đi đến bên cạnh một chiếc xe.
Trong xe còn có một người dáng vẻ gầy gò, là đồng bạn hợp tác, theo dõi và giám thị động tĩnh trong khách sạn.
Râu quai nón ngồi vào xe, ném mấy cái túi xuống ghế sau, uống một hớp bia rồi lẩm bẩm: “Tôi nói này, rốt cuộc là phải làm gì bây giờ? Đã giám sát bao lâu rồi? Cũng bốn ngày rồi đấy, khi nào mới ra tay? Giám sát như vậy cũng không phải là cách hay! Vài ngày nữa là tên ngày rời đi rồi!”
Một người khác quay người lại, lấy một gói khoai tây chiên, rồi xé ra ăn.
Người này lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Nhưng có biện pháp nào đâu, trong này có quá nhiều vệ sĩ. Đám người Lôi Thần này đều là tinh nhuệ, không dễ ra tay, nếu biết trước thì đã ra tay từ hai ngày trước rồi, khi đó còn có cơ hội, tiếc là bỏ lỡ.”
Khi đó, tất cả mọi người đều muốn quan sát thêm một chút, cho nên không có ai ra tay.
Phần thưởng của lần treo thưởng này rất lớn, đã hấp dẫn vô số thợ săn tiền thưởng và lính đánh thuê, mấy hôm trước đã có không ít người, nhưng bây giờ đã có thêm bảy tám nhóm người nữa.
Mà cũng hết cách rồi, tiền thưởng quá mê người!
Có điều, độ khó cũng rất lớn, dù sao mục tiêu cũng là thủ phủ của một nước, tài sản lên đến hơn 200 tỷ đô la, là một trong những người nhiều tiền nhất thế giới, không ai dám tùy tiện ra tay, cho nên đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất.
“Haiz!” Người đàn ông râu quai nón lại uống một hớp bia, vắt chân lên rồi thở dài: “Theo tôi thì nghĩ cách lẻn vào trong, tiếp đó thì bắt tên kia, sau đó rời khỏi đây là được rồi mà.”
Người kia là cười nhạo nói: “Đơn giản như vậy thì đã tốt!”
Phòng ngự của khách sạn rất hoàn mỹ, ít nhất thì bọn họ cũng không tìm thấy sơ suất nào, chắc là mấy nhóm người khác cũng như vậy, nếu như có biện pháp thì bọn họ đã ra tay từ lâu rồi, nào còn chờ đến bây giờ.
“Anh không nghe nói có một vị cao thủ ở bên cạnh mục tiêu à! Chính là cô nàng kia, cô ta là truyền kỳ cũ của Lôi Thần đấy, lẻn vào trong cũng không dễ đâu, một khi lộ tẩy thì chỉ có đường chết!”